Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Lát cá này mỏng như cánh ve, ở đây có rất nhiều người có thể cắt miếng cá đến trình độ này.
Đặc biệt là Mạc Nguyên – người theo trường phái ẩm thực Sơn Đông, cậu ta có thể thái tốt hơn nữa, cũng có thể nấu ngon hơn những người khác.
Nhưng chủ yếu món ăn này thử thách khả năng cắt thái và kiểm soát lửa, muốn lát cá tươi ngon, muốn đầu lưỡi được nhấm nháp hương vị tuyệt vời thì còn kém xa hệ ẩm thực Sơn Đông.
Nhưng món cá quế thái lát tái của tiệm Mỹ Thực Trình Ký không thông thường như vậy.
Chỉ cần được ăn món cá quế thái lát tái này một lần thì sẽ có cảm giác ngỡ ngàng.
Lúc tiệm này làm “tái” lát cá quế, bọn họ đã dùng nước trụng bằng nước canh ngao, khiến cho lát cá quế được “tái” một cách tuyệt vời, vừa không lấn át hương vị đặc trưng của cá quế vừa không chỉ có mỗi hương thơm đơn độc của loài cá này.
Đúng là vừa khéo.
Đối với mỹ thực, có thể hoàn thiện hai chữ “vừa khéo” đúng là cực kỳ không dễ dàng.
Cũng bởi vậy, đây là điểm độc đáo của tiệm Mỹ Thực Trình Ký.
“Món ăn này ngon thật…” Ông Tần vừa thưởng thức hương vị vừa không kìm lòng được mà gật gù.
“Theo ý kiến cá nhân của tôi, tôi cảm thấy về hương vị của món ăn này, nó quả thật có thể sánh ngang với cá quế thái lát tái của Mạc Nguyên!”
“Có điều kỹ thuật dùng dao của bà chủ Trình vẫn chưa bằng.”
“Kỹ thuật dùng dao của Mạc Nguyên cực kỳ lợi hại, đừng nói đến đầu bếp của tiệm Mỹ Thực Trình Ký, ngay cả chúng ta ngồi đây cũng không bì kịp!”
“Tôi đồng ý, nếu thật sự phải so sánh thì tôi bỏ phiếu Mạc Nguyên thắng.”
“Nhưng bà chủ Trình có bí kíp riêng đó!”
“Nói ra mới nhớ, rốt cuộc tại sao cô ấy lại nắm trong tay… nhiều bí kíp như vậy?”
Vấn đề này khiến mọi người cực kỳ tò mò, tất cả đều đồng loạt quay đầu sang nhìn Lưu Toàn Phúc.
Lưu Toàn Phúc cũng ngơ ngác, mãi lâu sau cậu mới nói: “Hay là ông trời nói cho sư phụ biết?”
“…”
Mọi người đều trợn trắng mắt, khịt mũi coi thường những lời này.
Lưu Toàn Phúc: “Nếu không thì là do sư phụ có thiên phú vượt trội!”
Mọi người không phản bác lại, coi như là đồng ý với đáp án này. Dù sao đi chăng nữa thì câu trả lời này cũng hợp lý hơn câu dở hơi ban nãy.
“Còn món nào nữa không?” Ông Tần gặng hỏi: “Thật sự muốn nhanh chóng được gặp sư phụ cậu…”
Những người khác cũng gật đầu theo.
Bấy giờ Lưu Toàn Bội và Trịnh Uyển lại bưng hai cái đĩa được lót lá sen ra, Lưu Toàn Phúc nhanh chân chạy đến…
“Món thứ sáu của tiệm Mỹ Thực Trình Ký… cá viên súp!”
Lúc nãy bọn họ còn nóng lòng muốn ăn xong thật nhanh để được gặp Trình Nguyên Hoa, bây giờ món cá viên được bưng lên, lại nghe Lưu Toàn Phúc nói đây là món cuối cùng nên ai ai cũng vội vàng vươn đũa.
… Mau mau thưởng thức xong để còn được giao lưu với đầu bếp!
Vừa khéo, món cá viên súp đủ cho mỗi người một viên.
Hương vị của món cá viên súp cực kỳ ngon, cho dù lúc trước mọi người đều đã được thưởng thức nhiều món ăn thơm ngon như thế nhưng bây giờ ai nấy đều tỏ ra hết sức kinh ngạc.
“Món cá viên này…” Ông cụ Cốc ngập ngừng lên tiếng.
Lưu Toàn Phúc còn tưởng có vấn đề gì, vội vàng nhìn về phía ông cụ Cốc.
Ông cụ Cốc cực kỳ ngạc nhiên: “Món cá viên này ngon thật!!”
Lưu Toàn Phúc: “…” Biết cụ già rồi, nhưng mà đừng dừng lâu như vậy được không?
Nét vui mừng trên gương mặt ông cụ Cốc hết sức rõ ràng, những món vừa rồi đều rất ngon, nhưng nếu phải chọn món mà ông cụ thấy ngon nhất thì đó chính là món cá viên súp này.
Viên cá vừa mềm vừa trơn, đối với người già như ông cụ mà nói thì cực kỳ thích hợp.
Ông cụ Cốc khen không dứt miệng, nghiễm nhiên đã quên béng mất lúc còn ở trước cửa tiệm, mình đã chê bai món trứng luộc nước trà của tiệm Mỹ Thực Trình Ký là “chẳng đời nào thanh nhã được”.
“Món ăn này quả đúng là rất tinh xảo. Có thể làm được món cá viên đến mức này, chứng tỏ đầu bếp rất có tài.” Mạc Nguyên gật gù, miệng vẫn tiếp tục nhấm nháp hương vị của cá viên.

Ads
';
Advertisement