Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Trong không khí lạnh này đã giúp mùi thơm của trứng trà lại càng thêm bá đạo nồng đậm.
Lưu Cẩm Vinh hít hít mũi rồi nói với người bên cạnh: “Chính là mùi vị này! Lúc trước tôi ăn qua một lần mà vẫn nhớ rõ mùi vị của nó, bọn họ gửi tới tuy rằng vẫn là phi thường ngon nhưng rốt cuộc không bằng nơi này mới vớt ra.”
Lần thứ hai đun nóng cùng với trên đường chậm trễ quá lâu, đều có ảnh hưởng đối với cảm giác. Người bình thường cảm thấy không sao cả, nhưng bọn họ những đầu bếp kén ăn này tự nhiên rất để ý cái này.
Nhà ẩm thực nổi tiếng ở Chiết Giang là Kim Bảo Phương cười: “Haha! Tôi đây ngược lại là muốn nếm thử, lúc trước nghe ông nói tới nơi này mỹ vị nhân gian, Lưu Cẩm Vinh ông vốn kén ăn mà lại nói nơi này ăn ngon thì khẳng định là không tệ đi.”
Dương Lâm vớt mấy quả trứng trà lọt lưới bên cạnh để hai người kia mỗi người cầm một quả, trứng vô cùng phỏng tay nhưng ở phương bắc rét lạnh như vậy thì không phải làm cho người ta cầm không được, huống chi đều là đầu bếp thì vết chai trên tay một cái so với một cái dày hơn nên mấy người vốn không sợ chút nhiệt độ này.
Hai người bóc trứng ra vừa hà hơi vừa ăn.
“Ngô ăn ngon!” Kim Bảo Phương lời ít ý nhiều khen ngợi.
Những đầu bếp khác vốn đang quan sát cũng tiến lên cầm một quả trứng trà và nói thật, bọn họ thật không nghĩ tới đại hội Thưởng Thức Ẩm Thực của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký vừa vào cửa thì món đầu tiên chính là trứng trà.
Cũng bởi vậy mà vừa rồi mọi người một mực quan sát để dù cho mùi thơm này có xông vào mũi khiến người ngửi có thể chảy nước miếng bất cứ lúc nào thì cũng phải bình tĩnh, nhưng cũng có người ngoại lệ, ví dụ như đại gia món ăn Quảng Đông là ông Cốc vẫn luôn có mâu thuẫn với Lưu Cẩm Vinh, ông ta đứng ở sau lưng Lưu Cẩm Vinh mà hừ một tiếng: “Cái không khí cũng món này thật không tao nhã!”
Tiếng nói vừa dứt lời đã khiến cho cả sân đều một lát yên tĩnh.
Thứ trứng lá trà này quả thật không thể nói là món ăn, bình thường cũng sẽ không trở thành món ăn trên bàn ăn của cửa hàng bọn họ, hơn nữa ở đây đều là đại lão giới đầu bếp, trên tay làm ra đều là đồ ăn tinh xảo cùng với sự thơm ngon khó cưỡng.
Lưu Cẩm Vinh nghe vậy thì tức giận đến trừng mắt, không phải là lúc trước ông ta mới nói tên này làm điểm tâm khó ăn mà ông già này vẫn nhớ thương câu nói đó tận mười mấy năm đấy chứ!
Không ai trong số hai người bọn họ có tính khí tốt bởi ai cũng độc miệng.
Lưu Cẩm Vinh trả lời trực tiếp với cái người vừa mới chê trứng kia: “Tại sao lại nhận xét phải tao nhã mà không phải mùi vị của món ăn? Nếu chiếu theo lời nói của ông như vậy thì khi ông làm điểm tâm liền có thể khiến cho món ăn cùng không khí nơi bày ra trở nên tao nhã sao?”
Nhắc tới điểm tâm liền giống như đốt ngòi pháo vậy, ông Cốc chỉ thẳng vào Lưu Cẩm Vinh với gương mặt khó ở: “Ông ông ông ông ……”
Lúc này một thứ đưa tới trên tay, ông Cốc theo bản năng tiếp được, ngẩng đầu nhìn qua liền biết là tiểu đồ đệ tên Mạc Nguyên của Lương Thiện phái Triệu Thị tới đưa trứng trà.
Sắc mặt ông liền lập tức phức tạp.
Mạc Nguyên nhíu mày nói: “Sư phụ tôi nói không có điều tra hay chứng cứ thì không có quyền lên tiếng, tuy rằng tôi cũng muốn biết Tiệm Mỹ Thực Trình Ký này có phải hay không lấy trứng trà chiêu đãi chúng ta nhưng dĩ nhiên đã là tham gia đại hội thì phải ăn vào miệng nuốt vào bụng thì mới có tư cách bình luận khen chê.”
Ông cốc vừa nghe xong liền có chút đồng tình, Vì vậy mà trứng trà đổi tay sau đó lại thổi thổi tay kia bắt đầu lột ăn.
Chuyện này …
Vừa mới ăn một lần đã khiến ông Cốc cảm thấy sửng sốt một chút bởi có thể rất nhiều người ăn vào có lẽ chỉ cảm thấy trứng lá trà này vô cùng ngon, nhưng ăn vào trong miệng những đầu bếp như bọn họ thì lại có thể ăn ra càng nhiều thứ.

Ads
';
Advertisement