Hai người vừa ra đến cổng bệnh viện, một người đàn ông trung niên không để ý đến hình tượng mà chạy đến.
Từ xa Trình Nguyên Hoa đã nhìn thấy.
… Là ông Vinh.
Trình Nguyên Hoa và Trịnh Uyển đều dừng lại, đợi đến khi người đàn ông dừng trước mặt hai người, Trình Nguyên Hoa mới chú ý tới, đầu tóc của ông ta rối bù, quần áo nhăn nhúm.
Ông ta thở hổn hển, đôi mắt có một loại cảm xúc phức tạp khó có thể phân rõ được.
Có lẽ bản thân ông ta cũng không nói rõ được cảm xúc của mình.
“Tôi đi lái xe.” Trình Nguyên Hoa vỗ lên mu bàn tay của Trịnh Uyển, tránh đi, để không gian lại cho hai người họ.
Đợi cô đi rồi, Trịnh Uyển đối diện với ông Vinh.
Trong thời gian ngắn, không ai nói chuyện.
Một lúc sau,ông Vinh đột nhiên nói: “Uyển Uyển, bỏ đứa bé này đi…”
Khi nói những lời này ánh mắt của ông ta cũng đỏ lên, hốc mắt như có tia máu.
Sao ông ta lại nỡ bỏ đứa bé chứ?
Nhưng ông ta càng không bỏ được Uyển Uyển.
Bỏ đứa bé này, Trịnh Uyển còn có thể tiếp tục sống sót.
Trịnh Uyển nhìn ông ta, vuốt lại sợi tóc mai, thản nhiên nói: “Ông Ngô Trung Tuyền có lòng tin giúp tôi điều dưỡng cơ thể, tôi nhất định sẽ sinh được một đứa bé khỏe mạnh, sau đó cùng đứa bé trưởng thành.”
Cho nên, đứa bé này, bà ta nhất định phải sinh ra, hơn nữa bản thân cũng phải sống sót.
Ông Vinh khẩn trương há miệng, vẫn có chút chần chờ.
Đương nhiên ông ta cũng biết Ngô Trung Tuyền là ai, lúc đầu ông ta cũng đến chỗ Ngô Trung Tuyền để ông ta mở phương thuốc cho Trịnh Uyển, nhưng khi nấu thuốc xong, như thế nào thì Trịnh Uyển cũng không uống.
Ông Vinh lại không thể nói thật, cuối cùng cũng phải bất đắc dĩ mà từ bỏ.
Cho dù y thuật của Ngô Trung Tuyền có giỏi, thì ông ta cũng không nỡ để Trịnh Uyển đi mạo hiểm.
Nhưng ông ta cũng nhìn ra được, thái độ của Trịnh Uyển là không thể nghi ngờ, đứa bé này bà ta nhất định phải giữ lại.
Đột nhiên vai ông Vinh trùng xuống, sự lo lắng sâu trong ánh mắt.
“Đứa bé này…” Giọng ông ta cũng khàn đi: “Không phải là thế thân của Bảo Nhi…”
Nếu Trịnh Uyển luôn cho rằng đứa bé này là thế thân của Bảo Nhi, vậy thì cho dù thuận lợi sinh ra đứa bé, thì đối với đứa bé và Trịnh Uyển cũng không hề vui vẻ.
Đây là điều thứ hai ông Vinh lo lắng.
Nhưng ông ta không ngờ được, sau khi ông nói xong thì Trịnh Uyển bật cười.
Bà ta nói: “Tôi biết mà, đây là em trai hoặc em gái của Bảo Nhi, tên mụ của nó là Bối Nhi.”
Bảo Nhi, Bối Nhi, em bé trong bụng bà ta chính là đứa con thứ hai của bà ta.
Ông Vinh kinh ngạc.
Mặc dù ông Vinh rất muốn đem Trịnh Uyển về nhà chăm sóc, nhưng trong lòng Trịnh Uyển chỉ mong muốn quay về Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, Trình Nguyên Hoa chỉ có thể nhún vai, đưa Trịnh Uyển đi trước ánh mắt bất lực của ông Vinh.
Chỉ là, buổi tối hôm đó, ông Vinh gửi đến Tiệm Mỹ Thực Trình Ký rất nhiều đồ dành cho phụ nữ có thai.
Sắc mặt Trịnh Uyển nhàn nhạt, đối với ông Vinh không còn sự bộp chộp như trước, cũng không vui vẻ, chỉ là…không có cảm giác gì.
Nhưng ông Vinh cũng nhìn thấy thái độ nhàn nhạt của Trịnh Uyển, mặc dù ông không ngủ lại nhưng cũng dám xuất hiện ở bên cạnh Trịnh Uyển.
Trình Nguyên Hoa mang canh Dưỡng Sinh đến cho Trịnh Uyển, giọng nói mang một chút tò mò: “Trịnh Uyển, rốt cuộc chị tiếp nhận ông Vinh hay không tiếp nhận ông Vinh vậy?”
Trình Nguyên Hoa thực sự không hiểu thái độ này của bà ta.
Đương nhiên, cũng có thể cô thiếu kinh nghiệm về tình cảm nam nữ.
Trịnh Uyển nhận lấy canh Dưỡng Sinh, tiết trời lạnh, uống một ngụm canh Dưỡng Sinh khiến cả người đều ấm áp.
Bà ta mỉm cười: “Không thể nói rõ là tiếp nhận hay không tiếp nhận, sự việc xảy ra cũng đã xảy ra rồi… Nhưng cũng hết cách, ai bảo tôi và đứa bé đều không thể rời xa không ông ấy.”
Trình Nguyên Hoa hoang mang: “Vậy tại sao chị không trở về cùng ông ta.”
Trịnh Uyển biết, câu hỏi này không phải là đuổi khách mà chỉ là tò mò.
Trịnh Uyển vẫn cười: “Có thể là tôi không nỡ rời xa nơi đây, cô không ngại nếu tôi tiếp tục ở đây mấy tháng nữa chứ?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất