Đám thực khách cũng giải tán, đám người Lưu Toàn Phúc xông lên, vây quanh Trình Nguyên Hoa: “Sư phụ! Bây giờ chúng ta làm thêm một con nữa được kịp không?”
Chú Nam nhanh chóng nói tiếp: “Tuy nói hơi trễ một chút, nhưng đúng lúc có thể làm bữa ăn khuya!”
Lưu Toàn Bội: “Sư phụ Nguyên Hoa, lúc nãy tôi chỉ ăn được một miếng cổ gà, tôi còn muốn ăn…”
Diệp Dư Chiêu, Trịnh Uyển, hai vợ chồng già Dương Lâm, cũng đều nhìn về phía Trình Nguyên Hoa, ánh mắt đầy hy vọng.
Trình Nguyên Hoa nở nụ cười: “Trễ quá rồi, vẫn nên đi ngủ sớm đi.”
Chú Nam không từ bỏ: “Nếu không thì ngày mai chúng ta làm một con ăn nữa.”
“Một con không đủ, một mình tôi có thể ăn một con!” Lưu Toàn Phúc chép miệng.
Trình Nguyên Hoa thu dọn sạch sẽ, trong mắt hiện lên một ánh mắt tươi cười giảo hoạt: “Ngày mai còn muốn làm món mới, về món Gà ăn mày… Vẫn là đợi đại hội Thưởng Thức Ẩm Thực đi.”
Nói xong, cô bưng dĩa vào phòng bếp.
Một mảnh than khóc sau lưng…
“Đừng mà!”
Trong mắt Trình Nguyên Hoa đầy ý cười.
Món ăn mới của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký… Gà ăn mày, không biết đã khiến bao nhiêu người xúc động.
Sư Huyền cùng Hoàng Thượng thì không cần nói, Sư Huyền làm ầm ĩ nhất định muốn đến đại hội Thưởng Thức Ẩm Thực “giúp đỡ”, thậm chí về chuyện giúp làm việc, hay là ăn giúp, thì mỗi người sẽ có cách nhìn nhận đánh giá không giống nhau.
Đám người tham ăn đó quay lại, ai cũng đều nói với người thân bạn bè, hương vị của món ăn mới ở Tiệm Mỹ Thực Trình Ký ngon thế nào.
Sao bọn họ có thể thấy đủ khi chỉ mới ăn được một miếng nhỏ.
Thành phố B, ông Ngô nằm trên giường lăn qua lăn lại, không ngủ được.
Ông ta nghĩ đến một bàn đầy đồ ăn ngon của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, trong chốc lát lại nhớ đến món Gà ăn mày của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký.
Rõ ràng đã ăn no, nhưng con trùng tham ăn trong bụng lại bị gọi đến.
Tối đêm nay, ông Ngô không ngủ được từ món ăn ngon lại nghĩ đến đại hội Thưởng Thức Ẩm Thực, lại nghĩ đến ý nghĩa của cuộc sống, thậm chí nghĩ đến bản thân mình dùng cả đời để nghiên cứu trung y…
Khi trời hơi sáng, ông ta đã làm một quyết định!
Vì thế, ngày thứ hai.
Bệnh nhân đứng ở cửa nghe thấy ông Ngô quay lại, chỉ kịp nhìn một cái bóng, cùng với một câu nói bay trong không khí…
“Nếu các người gấp thì tìm đồ đệ của tôi, còn không gấp thì đợi tôi năm ngày.”
Vừa dứt lời, ông Ngô với chiếc túi trên lưng đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Mà đêm đó, Tiệm Mỹ Thực Trình Ký đã tiễn hết khách hàng, lại nghênh đón ông Ngô tùy hứng bỏ nhà ra đi này.
Khi Trình Nguyên Hoa mở cửa, ông Ngô nói: “Để tôi tham gia đại hội Thưởng Thức Ẩm Thực!”
Trình Nguyên Hoa: “…”
Vẻ mặt cô mờ mịt, thật sự không biết ông già tùy hứng này ở đâu ra.
Lưu Toàn Phúc trừng mắt, trên mặt mang theo sự không thể tin: “Để ông tham gia thì ông tham gia sao? Ông à, đây là có quy tắc, quán của chúng tôi cũng không có biện pháp tự ý quyết định!”
Ông Ngô lấy giấy chứng nhận từ trong túi ra, vừa lật vừa nói: “Đây là một phần trong chứng chỉ của tôi, tôi tên Ngô Trung Tuyền, học trung y, trên phương diện trung y, thì ngay cả các giáo sư ở bệnh viện Thủ Đô cũng không bằng tôi.”
Lấy ra một đống giấy chứng nhận, ông ta tiếp tục nói: “Tôi nghiên cứu trung y, sở trường là điều trị bệnh, tìm tôi xem bệnh, khó như là đến nhà cô ăn cơm vậy, các người để tôi tham dự đại hội Thưởng Thức Ẩm Thực, tôi điều dưỡng cơ thể cho tất cả mọi người!”
Trình Nguyên Hoa: “…”
Thao tác này… Thật sự là gặp lần đầu tiên.
Bên cạnh, lỗ tai chú Nam khẽ giật, kinh ngạc hỏi: “Ông là ông Ngô ở thành phố B… Được gọi là thần y Biển Thước.”
Ông Ngô sờ râu của mình, kiêu ngạo gật đầu: “Là tôi.”
Nếu như nói Ngô Trung Tuyền là ai, có thể Trình Nguyên Hoa không biết, nhưng thần y ông Ngô của thành phố B, thì cô biết.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất