Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Bên ngoài của con gà này được quét một chút canh, bên trong lại có canh mật ong, lúc này nước canh đã thấm vào thịt, mật thì đọng lại trên da, làm cho thịt trắng lại hơi ngả vàng, nhìn không béo như gà nướng, lại không giống gà luộc không hề có mùi vị.
Chỉ riêng về màu sắc, thì đã hơn Gà ăn mày bình thường một bậc rồi.
Hương vị không cần nói nhiều, có thể nói là bá đạo.
Còn lại, chỉ có “vị” không biết sao.
Trong lòng Trình Nguyên Hoa vừa lòng, nở nụ cười, ngẩng đầu: “Đến ăn thử…”
Giọng điệu đột nhiên ngừng lại, chỉ vì, một đám thực khách đang nhìn chằm chằm… Gà trên tay cô, thèm nhỏ dãi.
Trình Nguyên Hoa: “…”
Vẻ mặt cô mờ mịt, không biết đám người này sao lại đến đây.
Trịnh Uyển có chút ngại ngùng cười, giải thích: “Bọn họ nói muốn xem cô đang làm món gì, tôi không ngăn bọn họ được…”
Lưu Toàn Phúc gãi đầu: “Sư phụ… Tôi không từ chối được…”
Vốn cậu không phải là một người vô tình, trước đây, canh giữ ở cửa, không được cho người khác đi vào, đó là Trình Nguyên Hoa hạ tử lệnh, lần này Trình Nguyên Hoa không nói, những người đó lại cầu xin…
Lưu Toàn Phúc không thể từ chối được.
Vẻ mặt Trình Nguyên Hoa kinh ngạc.
Nửa ngày sau, cô nói: “Vậy được rồi, các người nhìn xem.”
Nói xong, cô dùng đũa xé một ít thịt, chuẩn bị đưa vào miệng.
“Ực…”
m thanh nuốt nước bọt này khiến người khác muốn bỏ qua cũng không được, thật sự là không nói nên lời.
Cũng khiến người khác khó mà bỏ miếng gà vào miệng, trước mắt nhiều người như vậy.
Trình Nguyên Hoa cầm gà, thịt gà ngay trên môi, cô nhìn những thực khách đang nhìn chằm chằm cô…
Diệp Dư Chiêu nhạy cảm thấy có gì đó không đúng, nhận thấy nếu không ra tay thì sẽ không kịp!
Vì thế, anh lập tức vươn đũa ra, gắp một đũa thịt gà.
Rõ ràng thịt gà này còn chưa chín, nhưng vừa chọc vào liền vỡ vụn, sau khi vỡ vụn ra, hương thơm lại tỏa ra, đám thực khách ngửi thấy mùi vị này không giống như trước nữa.
Ánh mắt của bọn họ càng lộ vẻ khát vọng.
Trình Nguyên Hoa: “… Nếu không, thì đều nếm thử đi?”
“Cám ơn bà chủ!” m thanh vui mừng, rất đồng thanh, giống như đã tập qua vô số lần.
Trình Nguyên Hoa: “…”
Vì thế, một món Gà ăn mày nhỏ, bị chia ra, mỗi người chỉ ăn được một chút, đến ở người trong Tiệm Mỹ Thực Trình Ký cũng không ngoại lệ, đều chia được một chút.
Ngoại trừ Diệp Dư Chiêu đã “dự kiến trước” ăn được một miếng lớn, người khác chỉ ăn một miệng nhỏ, không nếm được mùi vị gì.
Tay phải và tay trái của Lưu Toàn Phúc bị Lưu Toàn Bội và chú Nam bóp một cái, mang theo sự tức giận.
Cậu rụt cổ lại, vẻ mặt đầy sự hối hận.
Sao đám người kia lại như vậy chứ!
Không phải bọn họ nói chỉ đến xem một chút thôi sao?
Vì sao bây giờ lại muốn ăn thử!
Bởi vì bọn họ, hại mọi người trong quán chỉ có thể ăn một chút!
Trình Nguyên Hoa cầm dao và kéo, nhân lúc còn nóng, nhanh chóng chia ra.
Cô lại cảm thấy không có gì, coi như là phần thưởng ngẫu nhiên cho khách hàng cũ, trong những người này, không ít người là gương mặt quen thuộc khi giành phiếu, thường không giành được phiếu còn ở cổng canh cửa.
Ngẫu nhiên phát phúc lợi, cũng không uổng phí bọn họ ủng hộ, tín nhiệm Tiệm Mỹ Thực Trình Ký.
Ông Ngô nhanh tay lẹ mắt, giành đường một miếng thịt lớn hơn một chút, nhưng cũng chỉ lớn hơn ngón tay cái một chút.
Cũng may chỉ có một nhóm khách hàng qua đây, những khách khác cảm thấy ngại ngùng, đều chờ ở phòng ăn, có một số người thậm chí đã đi rồi.
Người nhà ông Ngô cũng không muốn đi theo, tuy rất muốn biết đầu bếp đang làm món gì, nhưng vẫn muốn giữ thể diện, chỉ có ông Ngô cùng đám người tham ăn da mặt dày này đi vào.
Nếu tất cả khách hàng đều đến, thì nhất định sẽ chia không được thịt gì.
Ông Ngô có chút may mắn.
Ông ta vừa cầm thịt gà trên tay, thừa dịp còn nóng lập tức bỏ vào miệng!
Nóng!
Thơm!
Trong nháy mắt hương vị vừa thơm lại mềm của thịt gà bùng nổ trong khoang miệng, lúc đầu có vị ngọt nhẹ, còn chưa hiểu dư vị, thịt gà thấm nước canh thơm ngọt như muốn hòa tan ngay trong miệng.

Ads
';
Advertisement