Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Sau khi Trình Nguyên Hoa nhét nguyên liệu vào bụng, lại vào phòng bếp bưng nồi canh đang sôi ra, quét một lớp lên da gà, lại đổ hai muỗng đầy vào bụng.
Bên cạnh, củi đã cháy thành tro, Trình Nguyên Hoa dùng lá sen bọc con gà lại, còn ở mặt ngoài của lá sen thì bôi bùn vàng lên từng lớp.
Khi vừa mới bắt đầu, cô cũng có chút không quen tay, nhưng một lúc sau, động tác trở nên thuần thục.
Sau khi bôi bùn vàng, lại lấy hai lá sen gói lại, chôn trong đống tro, đống củi bên trên vẫn tiếp tục cháy.
Lưu Toàn Bội tò mò: “Khi lá sen mềm nhất là vào tháng năm, tháng sau, tháng bảy, sao bây giờ lại làm món Gà ăn mày vậy?”
Phải biết là, Trình Nguyên Hoa thích nhất là làm món ăn theo mùa.
Dùng nguyên liệu theo mùa, vị giác sẽ ngon hơn.
Trình Nguyên Hoa nghe vậy, cười hỏi: “Cô có thích thời tiết này, vây quanh đống lửa cháy hừng hực ăn Gà ăn mày, hay là vào một ngày nóng bức?”
Lưu Toàn Bối: “…” Rất có lý.
Tất nhiên là vào mùa này mà ăn được món Gà ăn mày nóng hổi thì còn gì bằng!
Chỉ nghĩ thôi, đã thấy nước bọt chảy khắp nơi.
Sau khi Trình Nguyên Hoa chôn Gà ăn mày xong, nhất thời nhìn đống lửa.
Hay là nên làm một chỗ để chuyên làm món Gà ăn mày, vây xung quanh lại, tránh cho xảy ra tai nạn.
“Được rồi, buổi tối mới có thể ăn, đi chuẩn bị bữa tới trước đi, lát nữa khách hàng sẽ đến.” Trình Nguyên Hoa nói xong, đứng lên, đi về hướng phòng bếp.
Đám người Lưu Toàn Phúc nhìn chằm chằm đống lửa, Trình Nguyên Hoa xử lý rất tốt, lúc này một chút hương vị cũng không có.
Bọn họ dùng mũi ngửi trong không khí, không ngửi được mùi gì, cũng đều tản ra, tự đi bận rộn việc của mình.
Về phần món Gà ăn mày ở sân sau, bọn họ đều không quên, ngược lại thương đi về phía sân sau nhìn xem, thấy lửa bị tắt thì thêm củi, để đống lửa ở sân sau luôn cháy, chỉ là không quá lớn.
Buổi tối, khách của tám bàn đều đến đúng giờ.
Ông Ngô kéo cả nhà đi theo, xoa hai tay vào nhau vẻ mặt mong chờ đứng xếp hàng ở cửa.
Sau khi nhóm người đi vào, con trai ông ta bất đắc dĩ nói: “Cha, thật sự là không hiểu nổi, cha đã trúng cái gì vì muốn ăn một miếng, mà chạy xa như vậy? Cha đến một mình thì thôi đi, còn muốn mang theo bọn em đi cùng.”
“Nghe cha nói không sai đâu, bảo đảm sẽ khiến mọi người ăn được hương vị ngon nhất! Ông già người Hẹ đó, luôn ăn món ngon nhất, thứ mà ông ta luôn nhìn chằm chằm, nhất định là không bình thường!” Ông Ngô tươi cười.
Bên cạnh, một người đàn ông trung niên gật đầu: “Sư phụ là vì muốn tốt cho chúng ta!”
Con trai ông Ngô bất đắc dĩ, lắc đầu: “Bỏ đi, sư huynh luôn thuận theo cha! Bây giờ cha trừ việc hành y cứu người, càng sống càng không đáng tin!”
“Có người nói cha mình như con sao?” Ông Ngô trừng mắt.
Lúc này, Lưu Toàn Bội bưng canh Dưỡng sinh ra, được đun trên bếp nhỏ, bên trong chỉ một canh ba ba và một nồi canh, vừa nhìn thì rất bình thường.
“Đây chính là canh Dưỡng sinh nổi tiếng của bọn họ?” Ông Ngô nói xong, đầu tiên múc cho mình và cháu gái một chén.
Vừa vào miệng, đầu tiên là ông Ngô nhíu mày, lập tức mím môi, đọc ra một chuỗi tên thuốc trung y, thái độ nghiêm túc.
Con của ông ta bưng canh, có chút uống không được: “Nhiều dược liệu như vậy? Cái này… Ăn vào sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?”
Ông Ngô đã thả lỏng chân mày, vài ngụm đã uống hết chén canh, sau đó nói…
“Canh này không đơn giản.”
Đồ đệ của ông ta là người không suy nghĩ, lập tức nói tiếp: “Không đơn giản thế nào?”
“Có chút dược liệu trộn lẫn với nhau tôi đã không uống được, nhưng hiệu quả của chén canh này người khác nói, thì không khác nhau lắm, thậm chí còn muốn tốt hơn.” Ông ta vuốt ra, lại nhíu mày: “Nếu phương thức này dùng để làm phương thuốc thì cũng không có vấn đề gì, hiệu quả còn rất tốt, bệnh nặng trị không được, nhưng có thể bồi bổ cho cơ thể, giải quyết những bệnh vặt.”

Ads
';
Advertisement