Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Đã vậy còn in dấu chân lên cơm, ai nhìn thấy như thế mà lại không tức giận cơ chứ!
Đạo diễn an ủi: “Ui trời, Sư Huyền, có việc gì to tát đâu, chút nữa tôi mua cho cậu đồ ăn của nhà hàng năm sao!”
Anh ta bĩu môi, vô cùng mất hứng: “Tôi muốn ăn đồ ăn của nhà hàng năm sao à? Tiệm Mỹ Thực Trình Ký hôm nay đã đưa cho tôi thịt viên hầm và thịt kho tàu, vậy mà lại bị tên nhóc này ăn hết!”
Nghĩ đến Mỹ Thực Trình Ký, Sư Huyền cùng đoàn quay phim cùng nhau nuốt nước miếng.
Bọn họ chưa từng đến ăn ở tiệm Mỹ Thực Trình Ký, nhưng mấy hôm trước, vì mong muốn đoàn quay phim có thể chăm sóc quan tâm tới Hoàng Thượng, Trình Nguyên Hoa đã mang đến đó một nồi trứng luộc nước trà.
Như vậy cũng quá thần kì rồi!
Cái hương vị tuyệt vời ấy.
Cả đoàn làm phim như trở về ba ngày trước.
Y Tình, nữ chính trong dự án của họ, cũng chính là người trước kia định dùng đồ ăn ngon để lấy lòng Sư Huyền và Hoàng Thượng, từ hôm đó cô ta đã không thể cưỡng lại việc thèm ăn trứng luộc nước trà của tiệm Mỹ Thực Trình Ký…
Mỗi ngày trợ lý của cô ta đều phải làm một việc… Đi lấy trứng luộc nước trà.
Thứ Sáu tuần nào cũng gia nhập hội người tranh mua cơm của Mỹ Thực Trình Ký.
… Tuy nhiên chưa mua được lần nào.
Hoàng Thượng làm việc xấu, làm Sư Huyền không thể ăn cơm trưa của Mỹ Thực Trình Ký.
Hành động như vậy, thật đáng ăn đòn!
Hoàng Thượng thò đầu ra, kêu to hai tiếng: “Gâu!”
Sư Huyền trợn to hai mắt: “Mày còn dám sủa? Mày có muốn làm chó không đuôi không!”
Hoàng Thượng rụt cổ lại, không sủa nữa.
Sư Huyền quay lại nhìn và nhận thấy rằng anh ta vừa chấp nhận cuộc gọi video của Trình Nguyên Hoa.
Vì vậy, Sư Huyền ngay lập tức nhìn vào camera và khóc lóc: “Bà chủ Trình! Hoàng Thượng đã ăn thịt viên và thịt kho tàu của tôi, tôi mặc kệ, ngày mai cô phải bồi thường cho tôi!”
Nghe thấy cái tên quen thuộc, Hoàng Thượng lỗ tai giật giật, lập tức chạy tới.
Nó chạy rất nhanh, hai chân ngắn ngủn bay lên không trung, bởi vì đã xác định phương hướng từ trước, nó trực tiếp nhào tới nhảy lên trên đầu gối của Sư Huyền, ngẩng đầu nhìn camera.
“Gâu…”
Giọng nó vô cùng tủi thân và ấm ức.
Sư Huyền gõ vào nó, tức giận nói: “Mày như vậy mà còn dám tỏ ra oan ức! Nó đã ăn hết thịt viên và thịt kho tàu của tôi! Bà chủ Trình, cô đã rất vất vả để làm chúng cho tôi. Tôi đã mong đợi nó rất lâu rồi. Đợi mãi mới tới buổi trưa để ăn. Vậy mà…”
Anh ta lại nhìn chằm chằm Hoàng Thượng: “Mày ăn những thứ kia, không sợ dạ dày có vấn đề à!”
Thức ăn mà họ nấu cho Hoàng Thượng là nguyên liệu đã được Trình nguyên Hoa chỉnh sửa, mùi vị không đậm đà như trong những phần ăn bình thường và đồ ăn cũng nhiều như vậy, làm sao có thể ăn được thức ăn của Sư Huyền.
Trình Nguyên Hoa và Trịnh Uyển nhìn nhau, vẻ mặt đều thể hiện sự khó hiểu.
Hoàng Thượng…
Thay vì ăn hộp cơm của chính mình, lại đi ăn đồ của Sư Huyền?
Trình Nguyên Hoa hỏi: “Hoàng Thượng bình thường rất nghe lời, vì sao lại ăn đồ của anh, hộp cơm của nó đủ cho nó ăn no, vì sao nó lại có vẻ oan ức như vậy?”
Sư Huyền trả lời theo bản năng: “Không phải tôi chỉ nếm thử cá viên trong bát của nó tối qua sao? Có như vậy mà đã muốn trả thù rồi!”
Câu nói vừa phát ra, cả đoàn phim cùng mọi người ở đầu bên kia điện thoại đều rơi vào trầm mặc.
Trình Nguyên Hoa: “…”
Mọi người trong đoàn phim: “…”
Bọn họ kinh ngạc nhìn Sư Huyền, tự hỏi có phải tai của mình nghe lầm hay không!
Ai có thể tưởng tượng rằng một nam diễn viên sẽ giành giật thức ăn với chó?
Ngay cả Trình Nguyên Hoa và Trịnh Uyển cũng chết lặng.
Sư Huyền bực bội vỗ chính mình, giải thích: “Bát của nó lần nào tôi cũng rửa sạch sẽ, tuy nhiên đồ ăn của nó được đích thân bà chủ Trình nấu, nên tôi chỉ muốn nếm thử một chút…”
Càng về sau giọng anh ta càng nhỏ, vô cùng nhỏ.
Trình Nguyên Hoa lộ vẻ mặt ghét bỏ: “Anh nghiêm túc à? Nghiêm túc đến mức còn cướp đồ ăn của chó.”

Ads
';
Advertisement