Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Mua xong đống đồ lỉnh kỉnh và về cũng đã đến giờ ăn tối.
“Chị Trịnh, giúp em mở cửa đi!” Lưu Toàn Bội ôm một đống đồ lớn, kêu Trịnh Uyển mở cửa.
Trịnh Uyển không nghĩ nhiều, đẩy cửa ra.
“Bùm bùm bùm…”
“Chúc chị sinh nhật vui vẻ! Chúc mừng sinh nhật.. .” Trong sân, đèn đã sáng, nhưng không có chiếc đèn sáng nhất, Trình Nguyên Hoa cùng Từ Tú Uyển đẩy xe đi ra, trên đó có một cái bánh kem.
Trịnh Uyển bất ngờ.
Một lúc sau, bà ta mở miệng nói: “Không phải sinh nhật của tôi.. .”
Sau hai hôm từ sinh nhật bà ta là ngày giỗ của Bảo Nhi.
Trịnh Uyển đã ba năm không có tổ chức sinh nhật, đối với bà ta, sinh nhật năm nay được coi là một ngày tương đối bình yên, vào ngày này những năm trước, trạng thái tinh thần của bà ta rất tệ.
Những người khác không dám tổ chức sinh nhật cho bà ta, nhưng bản thân bà ta cũng không nghĩ tới.
Nhưng bây giờ, Trình Nguyên Hoa với bọn họ tự tay chuẩn bị sinh nhật.
Bọn họ đem tới một cái bánh kem sinh nhật, cười vui vẻ đi về hướng bà ta.
Trịnh Uyển đột nhiên xúc động rơm rớm nước mắt.
Bánh kem càng ngày càng gần, Trình Nguyên Hoa cùng mấy người bọn họ đang cười vui vẻ hát bài hát chúc mừng sinh nhật.
Trong đôi mắt đỏ hoe của Trịnh Uyển, bà ta dần dần nhìn thấy một cảnh tượng – Bảo Nhi ba tuổi đang đẩy chiếc xe có bánh sinh nhật đang đi về phía bà ta…
“Bang!” Trịnh Uyển lật chiếc bánh một cách thô bạo, đôi mắt điên cuồng: “Cút đi! Đi ra!”
Mọi người ngây người.
Trình Nguyện Hoa cũng ngây người một lúc, sau đó lập tức bước lên phía trước, nắm lấy tay Trịnh Uyển, giữ chặt.
“Chị Trịnh, chị cố gắng bình tĩnh một chút.”
Nhiệt độ trên tay, cũng như giọng nói của cô, dường như có một sức mạnh khiến Trịnh Uyển – người đột nhiên trở nên điên cuồng, bình tĩnh lại.
Trình Nguyên Hoa ôm lấy bà ta, dịu dàng nói: “Mặc kệ là nguyên nhân gì, người quan tâm chị tuyệt đối sẽ không muốn nhìn thấy chị như vậy. Hôm nay là sinh nhật của chị, người quan tâm chị muốn tổ chức sinh nhật cho chị, chúng tôi muốn làm chị vui vẻ.”
Ai quan tâm đến bà ta chứ?
Cũng bao gồm cả đứa con trai đã chết của bà ta.
Đôi mắt của Trịnh Uyển lại đỏ hoe, bà ta vùng vẫy: “Tôi không thể!”
Giọng nói của bà ta điên cuồng, vừa khóc vừa cười: “Tôi không tổ chức sinh nhật! Hôm nay không tổ chức sinh nhật, Bảo Nhi của tôi sẽ không bị cảm, ngày mai cũng sẽ không ra ngoài. Thằng bé sẽ không ra ngoài vào ngày mai…”
Những người ở Tiệm Mỹ Thực Trình Ký đều biết rằng Trình Nguyên Hoa là người duy nhất biết những chuyện mà Trịnh Uyển đã trải qua, những người khác chỉ biết rằng bà ta có một quá khứ không hạnh phúc cùng những vết thương đau đớn, nhưng họ không biết rằng… Những vết thương đó có liên quan gì đến đứa trẻ.
Trình Nguyên Hoa hít sâu một hơi.
Cô biết hôm nay mình có chút bốc đồng, thảo nào ông Vinh kiên quyết phản đối khi nghe tin cô tổ chức sinh nhật cho Trịnh Uyển, kiên quyết không đồng ý với cách sắp xếp như vậy.
Tình hình của Trịnh Uyển nghiêm trọng hơn những gì cô nhìn thấy.
Nhưng vết thương bị mưng mủ thối rữa nếu không mở ra và cắt bỏ phần bị thối rữa, thì làm sao thịt mới có thể mọc được?
Mặc dù trong quá trình này cũng rất đau đớn.
Đó là cách duy nhất để chữa lành.
Tất cả mọi người trong Tiệm Mỹ Thực Trình Ký đều ngơ ngác, mở miệng muốn nói nhưng lại không biết nên nói gì.
Bên cạnh, Diệp Dư Chiêu thở dài, anh biết quá khứ của Trịnh Uyển, vì vậy anh hiểu nỗi đau của bà ta hơn nhiều người.
Đối với một người mẹ thương con… nỗi đau ấy, chỉ nghĩ đến thôi cũng cảm thấy tuyệt vọng.
Trình Uyển dùng tay ôm chặt đầu, vẻ mặt có chút điên cuồng.
Bản thân bà ta cũng không biết bản thân đã dùng bao nhiêu sức lực, giống như chỉ ước gì có thể bóp cổ cho đến chết.
Trình Nguyên Hoa gỡ tay bà ta, giữ chặt để tránh cho Trịnh Uyển tự làm đau mình, cao giọng nói: “Chị Trịnh, nhìn chúng tôi đi, chúng tôi đều ở bên cạnh chị. Hôm nay là ngày 20 tháng 11, là sinh nhật của chị. Năm nay là năm x, không phải năm năm trước.”

Ads
';
Advertisement