Cửa hàng ẩm thực Trình Ký.
Chính xác thì nó là gì?
“Anh ta đột nhiên đi, còn có chút luyến tiếc…” Lưu Toàn Phúc không được tự nhiên sờ sờ mũi.
Bình thường cùng Sư Huyền đánh nhau náo loạn thành thói quen, đột nhiên anh ta đi rồi, còn đi làm ảnh đế hào quang vạn trượng, Lưu Toàn Phúc lại cảm thấy còn có vài phần không quen.
Lưu Toàn Bội nghe vậy, lại khóc.
Ngược lại, Trịnh Uyển trước sau như một cùng Sư Huyền quan hệ cũng không tệ nói: “Đều là chuyện tốt, anh ta đi theo đuổi ước mơ của anh ta, hơn nữa dựa theo tính cách của anh ta, phỏng chừng mỗi năm đều phải tới không ít lần.”
“Cái này cũng đúng, nếu anh ta không đến, không gửi đồ ăn cho anh ta nữa, phỏng chừng không mấy ngày liền trở về!” Chú Nam cảm thán.
Lúc anh ta ở bên ngoài, thường xuyên không được ăn đồ ăn ở cửa hàng mỹ thực Trình Ký, khoảng thời gian đó, mỗi ngày trong lòng đều là nhớ thương, hận không thể bay trở về.
Nếu như không có quá trình ăn đồ ăn nhớ đồ ăn ngon thì thôi, hết lần này tới lần khác ăn, sau khi biết đồ ăn ngon là cái dạng gì, mới biết… Bình thường mình ăn rốt cuộc là cái gì.
Lưu Toàn Phúc chuyển mắt, đột nhiên lộ ra biểu tình thương tâm: “Sư phụ, tôi quá khó chịu, Sư Huyền đi rồi, tâm tình đều trở nên không tốt.”
Cả cửa hàng đều im lặng, nhìn về phía anh, ánh mắt nghi ngờ.
Lưu Toàn Phúc nói: “Hay là buổi tối sư phụ sẽ nấu món ăn mới chứ? Để an ủi trái tim bị thương của tôi!”
Chú Nam lập tức phụ họa: “Đồng ý!”
Lưu Toàn Bội: “Đồng ý!”
Vợ chồng Dương Lâm: “Đồng ý!”
Trịnh Uyển: “Đồng ý…”
Trình Nguyên Hoa: “…”
Cô lộ ra một nụ cười: “Sư Huyền đi rồi, công việc vớt cá giết cá còn chưa có người làm…”
Lưu Toàn Phúc: “A! Tôi vẫn còn một cái bát chưa rửa đằng sau tôi, tôi đi trước!”
Lưu Toàn Bội: “Tôi sẽ giúp anh họ tôi rửa chén!”
Chú Nam: “Tôi đi xử lý nguyên liệu nấu ăn cần dùng vào buổi trưa, tôi cũng đi đây!”
Dương Lâm: “Tôi sẽ giết gà!”
Từ Tú Uyển: “Tôi đi khâu đệm giày!”
Trịnh Uyển: “… Vậy thì tôi sẽ cho Hoàng Thượng ăn.”
Trong nháy mắt, tất cả đều đi rồi, chỉ còn lại Trình Nguyên Hoa đứng tại chỗ.
Trình Nguyên Hoa quay người liếc mắt một cái.
Cô đang chuẩn bị đi phòng bếp, đúng lúc Trịnh Uyển hoảng hốt từ chỗ của Hoàng Thượng chạy ra sân.
“Có chuyện không hay rồi!”
Những người khác nghe vậy liền nối đuôi nhau mà ra, giọng nói hiếu kỳ: “Xảy ra chuyện gì?”
“Không thấy Hoàng Thượng đâu cả!” Trịnh Uyển trên tay bưng bữa sáng của Hoàng Thượng vẻ mặt sốt ruột.
Mọi người đồng thời sửng sốt, nhất là Trình Nguyên Hoa, lập tức chạy vào sân sau mặt lộ vẻ lo lắng.
“Hoàng Thượng!”
“Hoàng Thượng!”
Địa vị của Hoàng Thượng ở Tiệm Mỹ Thực Trình Ký hiển nhiên không cần phải nói, Trình Nguyên Hoa gấp đến độ mặt mũi trắng bệch, Trịnh Uyển cũng đồng dạng như thế, bà cụ không có con cái nên mấy ngày nay vẫn luôn đặc biệt chăm sóc Hoàng Thượng, chăm sóc đến mức nảy sinh ra tình thương.
Hoàng Thượng bây giờ không thấy đâu nữa, bà cụ lo lắng một chút cũng không thua kém Trình Nguyên Hoa.
Phòng ở Tiệm Mỹ Thực Trình Ký không nhỏ, phía sau còn có một cái sân rộng, sân sau còn chừa một mảnh đất trồng rau, ngày thường Hoàng Thượng không mấy yêu thích việc rời nhà chỉ thích ở sân sau chơi đùa.
Lúc Trình Nguyên Hoa có thời gian rảnh nó liền quấn quít lấy Trình Nguyên Hoa, thời điểm mọi người đến giờ ăn cơm nó lại quấn lấy Sư Huyền cùng nhau chơi đùa.
Vóc dáng nó nhỏ nhắn lại đặc biệt nghe lời và hiểu chuyện, chỉ có ngẫu nhiên quá phấn khích mới khuấy động mà chạy tới chạy lui, trừ những lúc đó ra chỉ có bún chua cay và bánh ngọt mới có thể hấp dẫn đến nó.
Mấy người tách nhau ra, ở trong ở ngoài tất cả đều tìm qua một lượt nhưng vẫn không tìm thấy.
Trình Nguyên Hoa cau mày, thở ra một hơi dài, ép sự lo lắng của mình xuống: “Tôi trở lại chuẩn bị cơm trưa cho khách trước, chú Nam cùng ông ngoại và bà ngoại theo giúp còn những người khác thì tiếp tục tìm kiếm, nhớ hỏi cả những hàng xóm xung quanh xem bọn họ có tin tức gì hay không.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất