Lưu Toàn Bội ở bên cạnh kéo hai người: “Ai nha, Huyền Tử cũng không phải cố ý, mọi người ngồi xuống nói chuyện cho tốt, ôi ôi, Huyền tử của tôi!”
“Được rồi được rồi, đều nhanh chóng ngồi xuống, chúng ta ngồi xuống nói.” Trình Nguyên Hoa khoát tay áo, để cho bọn họ đều ngồi xuống trước, sau đó đem rương giao cho Sư Huyền: “Fan của anh gửi cho anh.”
Nói xong, Trình Nguyên Hoa cũng ngồi xuống.
Người của tiệm thức ăn Trình Ký, cùng với Diệp Dư Chiêu vừa mới tới còn không hiểu ra sao, vây quanh bàn ăn ngồi xuống.
Sư Huyền sững sờ nhìn rương trước mặt, không dám đưa tay mở ra.
Lưu Toàn Phúc không hiểu những thứ này, chọc anh ta một cái, còn tò mò hỏi: “Trong này sẽ không có bom chứ?”
Sư Huyền: “…”
Anh ta thở dài, đưa tay muốn cởi dây đeo trên hộp.
“Hay vẫn là cẩn thận một chút, không nên trực tiếp mở ra, lỡ như không phải fan của anh, ngược lại là người không tặng được thứ tốt thì sao?” Chú Nam đề nghị.
Chuyện gì cũng đều có thể, Sư Huyền có fan, đương nhiên cũng sẽ có anti-fan, lỡ như đây là có người mạo danh fan tặng, vậy khẳng định không phải thứ tốt gì.
Ngay cả khi nó không phải là một mặt hàng nguy hiểm, nó có thể là một cái gì đó đáng sợ.
Sư Huyền lắc đầu: “Không phải, là fan tặng, tên trên đó… Tôi biết.”
Lưu Toàn Bội thò đầu nhìn mấy cái tên viết trên hộp, có chút kinh ngạc lên tiếng: “À? Vậy mà là các cô ấy?”
Sau đó, cô nói cho những người khác tình huống của mấy fan này, đây là quản lý fan của Sư Huyền, cũng là đại fan, trước sau như một lấy Sư Huyền làm trọng, cũng thực sự yêu quý Sư Huyền.
Sư Huyền biến mất, các cô ấy là người sốt ruột nhất, nghe nói trong đó có một đại fan còn gấp đến độ bị bệnh một hồi.
Mấy cái tên này, cũng đại biểu cho hậu viện hội và các fan của Sư Huyền.
Sư Huyền mím môi, lúc nghe được hai chữ “Bị bệnh”, trong mắt hiện lên tự trách.
Sau đó, anh ta từ từ mở hộp.
Bên trong là một quyển sách cùng rất nhiều thư, sách rất lớn, Sư Huyền mở trang đầu tiên, trên đó viết:
“Huyền Tử, xin chào anh.”
Phía sau đó là hình ảnh của tác phẩm đầu tiên của Sư Huyền từ khi ra mắt, cùng với dáng vẻ lúc đó của anh, bên cạnh là những thành tựu, bình luận, số lượng người hâm mộ.
Lật về sau, từng trang từng trang, thời gian không ngừng trôi qua, bộ dáng sư Huyền cũng không giống lúc trước, thành tựu càng ngày càng nhiều, số lượng fan càng ngày càng nhiều, được yêu thích cũng càng ngày càng nhiều…
Trong ảnh chụp chung của fan, có người rời đi, có người không theo đuổi ngôi sao nữa, có người đổi sang thích người khác, có người thành thục, còn thích anh, nhưng lại không trời Nam Hải Bắc đuổi theo nữa… Còn có một vài gương mặt quen thuộc như vậy, vẫn luôn ở đây.
Sư Huyền chớp chớp mắt, hốc mắt có chút đỏ.
Càng về sau, chữ viết bắt đầu từ kích động, cao hứng, chờ mong, kiêu ngạo, biến thành sốt ruột, sợ hãi, lo lắng…
“Huyền Tử đột nhiên không có tin tức, tất cả mọi người đều vô cùng lo lắng, chúng ta đi công ty tìm, cũng đi…”
“Huyền Tử biến mật một tháng rồi, chúng ta còn đang cố gắng tìm kiếm, chúng ta chuẩn bị đi…”
…
“Huyền Tử đã biến mất một năm rồi, có người nói Huyền Tử đã không còn, tất cả mọi người đều không tin, Huyền Tử chắc chắn vẫn còn sống thật tốt, ở một góc nào đó của thế giới này. Lần trước chúng ta đọc báo cáo nói Hải Nam có người nghi ngờ Huyền Tử xuất hiện, chúng ta chuẩn bị đi tìm…”
“Huyền Tử không có ở Hải Nam, người kia đưa tin là giả, chúng ta bị lừa thành thói quen, rồi lại nhịn không được tin tưởng, có lẽ là thật đây?”
…
“Huyền Tử còn sống, nhưng trước đây anh ta bị trầm cảm trước khi rời đi! Chúng tôi vừa kích động, lại đau lòng khóc rống lên, có một fan trước kia cũng là bệnh nhân trầm cảm, cô ấy thích Huyền Tử mới tốt lên, nhưng Huyền Tử trầm cảm, cô ấy lại bất lực, cô ấy rất khó chịu, tất cả mọi người đều an ủi cô ấy, Huyền Tử hiện tại còn tốt, vậy là đủ rồi.
Sau đó, trang thứ hai từ cuối đếm lên, trên đó viết rằng:
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất