Cô kinh ngạc nhìn họ và nhỏ giọng nói: “Các người… các người nói gì?”
“Ha ha, giám đốc Uông anh nhìn xem người này vui mừng đến ngây người luôn rồi.” Người đàn ông giống như phóng viên nói với ông chủ tai to mặt lớn của công ty nào đó.
Ông chủ chỉnh lại quần áo, đưa danh thiếp ra cười nói: “Đúng vậy, tôi nói thật đấy, nếu như cô không tin chúng ta có thể ký hợp đồng, sau này cô có thể trở thành nghệ sĩ của công ty tôi, tôi cũng sẽ sắp xếp người đại diện đến dẫn dắt cô.”
Sắp xếp người đại diện đến dẫn dắt cô?
Trình Nguyên Hoa nhận lấy danh thiếp, nghĩ đi nghĩ lại mấy lần trong đầu mới hiểu được – người này muốn cô nghĩ cách giúp bọn họ chụp được ảnh của Sư Huyền, thậm chí là gặp mặt Sư Huyền
Và lợi ích cô có thể nhận được là… trở thành nghệ sĩ của công ty ông ta?
Điều kiện của bản thân… không tồi?
Trình Nguyên Hoa ho nhẹ một tiếng, nhướng mày nhìn bọn họ: “Vậy nên ý của hai người là, ngoại hình của tôi cũng rất phù hợp với tiêu chuẩn làm nghệ sĩ?”
Vậy không phải cô nên vui khi bọn họ khen ngoại hình của cô sao?
Người đàn ông tự đắc gật đầu: “Cứ cho là vậy đi, cô xinh đẹp nhưng cô không có kinh nghiệm, người như vậy trong làng giải trí cũng không ít rất khó thăng tiến. Thế nhưng nếu như cô giúp chúng tôi, chúng tôi sẽ nâng đỡ cô để cô có tài nguyên, nhất định tốt hơn nhiều so với làm nhân viên phục vụ.”
Người đàn ông giống như phóng viên ở bên cạnh cũng lên tiếng: “Cô không biết có bao nhiêu người muốn ký tên dưới danh nghĩa của giám đốc Uông nhưng cũng bởi cô và Sư Huyền có chút liên quan, nếu không cơ hội tốt như vậy cũng không đến lượt cô đâu! Cô không nắm bắt cơ hội lần này kịp thời thì sẽ đến tay những người khác đang chờ sẵn đấy, nếu như cô bỏ lỡ lần này, chỉ sợ là.”
Trình Nguyên Hoa cắt ngang lời anh ta: “Tôi không muốn.”
Cô vừa nói vừa nhìn danh thiếp, trên đó có tên và chức vụ của giám đốc Uông, bên dưới có tên công ty.
“Cô gái à, cô không nhận ra công ty này tốt cỡ nào sao? Công ty của giám đốc Uông là một công ty có triển vọng phát triển rất lớn trong ngành. Đây là công ty con của điện ảnh Trường Trạo, cô có thể không biết công ty của giám đốc Uông nhưng cô cũng phải không biết đến điện ảnh Trường Trạo chứ?” Phóng viên vội vàng bổ sung một câu, trên mặt viết đầy chữ. cô không biết điều, cô không có mắt nhìn.
Điện ảnh Trường Trạo đúng thật là một công ty tương đối lớn, mặc dù thua xa tập đoàn Quảng Diệp của Diệp Dư Chiêu thế nhưng vẫn có danh tiếng nhất định.
Giám đốc Uông hơi nhướng cằm, lộ ra một chút kiêu ngạo.
Trình Nguyên Hoa: “… Tôi biết.”
“Vậy cô vẫn muốn từ chối?”
Trình Nguyên Hoa gật đầu rồi ném lại hai trăm đô la cho người đàn tai to mặt lớn.
“Ông cho rằng Sư Huyền chỉ đáng giá hai trăm tệ hay là tôi chỉ đáng giá hai trăm tệ? Lần sau muốn mua chuộc tôi, chuẩn bị trước hai triệu đi rồi hẵng nói chuyện nhé.”
Tay còn lại xé bỏ danh thiếp, cô khẽ nheo mắt lạnh giọng nói: “Tôi quả thật biết điện ảnh Trường Trạo, đó là vì tôi biết ông bà chủ của điện ảnh Trường Trạo, lần trước tôi đã cấm bọn họ đặt bàn trong ba tháng, xem ra lần này phải cấm ba tháng nữa với hai người nữa.”
Cô vứt tấm danh thiếp vào người người đàn ông, không để mảnh vụn nào rơi xuống đất.
Khi người đàn ông tức giận đến phát run, Trình Nguyên Hoa nhếch khóe miệng chỉ vào những mảnh vụn cười đầy ẩn ý: “Cẩn thận một chút, đừng làm rơi xuống đất, ở chỗ chúng tôi mà có rác thì cần đích thân nhặt lên từng mảnh một đấy.”
Trình Nguyên Hoa nói xong cầm cái hộp vừa mới đặt xuống nghênh ngang đi vào phòng đóng cửa lại.
Điện ảnh Trường Trạo, cô thực sự biết nhưng nhà hàng này đã mở từ rất lâu, luôn có một số người cho rằng mình giàu có quyền thế nên nhất quyết muốn tiệm mỹ thực Trình Ký “nể mặt” mà cho họ vào.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất