Không để ý đến ánh mắt của những người này, Trình Nguyên Hoa dùng thìa múc canh nếm thử và nói: “Xem ra nên làm vài món ăn mới.”
Sự giàu có đang tăng lên với tốc độ rất nhanh, trong vòng vài năm nhất định sẽ đủ để mua canh Kéo dài tuổi thọ.
Trình Nguyên Hoa không ngần ngại thêm món ăn cho nhà hàng.
Mặc dù khách hàng nói rằng họ ăn thức ăn của nhà hàng mỗi ngày cũng sẽ không bao giờ chán nhưng với tư cách là một đầu bếp, Trình Nguyên Hoa vẫn phải thỏa mãn cảm giác mới lạ của khách hàng.
Cô nói xong thì im bặt.
Khi Trình Nguyên Hoa quay lại, cô nhận thấy mọi người đang nhìn cô với đôi mắt sáng ngời.
Cái nhìn đó…
Như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Trình Nguyên Hoa: “… “
Có vẻ như những người này đang rất mong chờ món ăn mới!
Chú Nam và Vương Ký đang ở đây, cùng với Trình Nguyên Hoa, Dương Lâm và vợ, Diệp Dư Chiêu, Sư Huyền, Lưu Toàn Phúc, Lưu Toàn Bội, Trịnh Uyển và Hoàng Thượng trên mặt đất.
Tổng cộng có mười người, vừa đủ một bàn.
Trình Nguyên Hoa hiếm khi mua được một bình rượu ngon, Tiệm Mỹ Thực Trình Ký không bao giờ cho phép uống rượu nhưng hôm nay là tiệc mừng bọn họ trực tiếp tự phá lệ!
Cô mở rượu và nghĩ rượu ngon này đắt thật đấy!
Sao không mua công thức về nấu rượu, rượu nấu xong chôn ở hậu viện muốn uống thì đào lên?
“Bà chủ Trình đã vì chúng ta mà vất vả rồi!” Vương Ký là người hùng hồn nhất, vừa ngồi xuống liền bắt đầu cảm ơn Trình Nguyên Hoa.
“Không vất vả, mọi người đều vất vả rồi hai ngày nay vì Tiệm Mỹ Thực Trình Ký mà bỏ ra không ít công sức.” Trình Nguyên Hoa cười rót rượu cho mọi người.
Mọi người đều mỉm cười.
Tại Tiệm Mỹ Thực Trình Ký mọi người có vẻ như rất thoải mái.
Mọi người nâng ly và uống cùng nhau.
“Chúc mọi người ngày càng tốt hơn! Chúc Tiệm Mỹ Thực Trình Ký trường tồn!”
“Cạn ly!”
Sau những lời nói ra mọi người cùng nhau cụng ly tươi cười nhấp một ngụm rượu.
Chú Nam dẫn đầu chọn các món ăn nói: “Đã lâu rồi chú mới ăn đồ của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, chú rất nhớ! Ừm – ngon quá!”
Đây là lần đầu tiên Vương Ký ăn những món ăn được mọi người khen ngợi này, anh ta bắt chước họ gắp thịt cua viên đầu sư tử hầm trước và vừa cho vào miệng anh ta đã trợn tròn mắt.
Sau đó, cả nhà hàng bao trùm bởi câu cảm thán của anh ta.
“Trời ơi!! Trên đời lại có món ăn ngon như vậy!!!”
“Hôm đó tôi bỏ đi mà không ăn! Tôi đã bỏ phí 100 triệu!!”
“Woooooo, ngon quá! Mấy viên cá viên này sao lại tròn nhẵn thế này!”
“Sao con gà này lại mềm thế này!”
“Canh cá này tươi quá!!”
“Trời ơi!! Tôi thích cái đầu cá hấp ớt này!! Cay quá! Nhưng mà cay quá!!”
…
Cùng với lời khen ngợi của Vương Ký, những người trong bàn và con chó trên mặt đất đã ăn rất vui vẻ, cuối cùng mỗi người được ăn một bát canh bồi bổ sức khỏe kèm theo một ly rượu quý và nhiều người đã say rượu.
Sư Huyền và Vương Ký kề vai sát cánh ngồi trên một chiếc ghế dài trong sân, bên cạnh họ Lưu Toàn Bội ôm Trịnh Uyển và khóc khi thần tượng của cô không còn nữa, Trịnh Uyển cũng khóc, khóc rồi lại khóc.
Lưu Toàn Phúc và chú Nam ngồi cùng nhau để “tâm sự với nhau”, và vợ chồng Dương Lâm bị Trình Nguyên Hoa đưa về phòng để ngủ.
Vốn dĩ cũng định đưa chú Nam vào phòng, nhưng đối phương làm gì cũng nhất định không chịu đi, hết cách đành phải để chú ấy tiếp tục ở lại trong sân.
Trình Nguyên Hoa bất đắc dĩ nhìn mọi người lắc đầu quay trở lại nhà bếp thu dọn bát đĩa.
Diệp Dư Chiêu cũng là một người uống rượu không say, tối nay anh đã uống rất nhiều nhưng anh thậm chí không đỏ mặt điều này hoàn toàn trái ngược với những người say rượu khác.
Thấy Trình Nguyên Hoa một mình vào bếp thu dọn anh khựng lại một chút rồi nhanh chóng đi theo.
Trong sân, Vương Ký và Sư Huyền thì thầm to nhỏ.
“Cậu rốt cuộc đã đi đâu? Biết cậu xảy ra chuyện không hay, lúc đó tôi rất lo lắng cho cậu nhưng lại không tìm thấy cậu!”Vương Ký nhìn chằm chằm Sư Huyền nói.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất