Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

“Sao hôm nay lại muốn mở cuộc họp?”
“Là Phó hội trưởng gọi chúng tôi đến….”
“Mọi người không thấy dư luận trên mạng sao?”
“Đó đều là nói bậy! Chúng tôi chắc chắn là tin tưởng Hội trưởng Phùng!”
“….Cũng không thể nói như vậy được, suy cho cùng thì dư luận trên mạng bây giờ đã như vậy rồi, cộng đồng mạng không tin tưởng Hội trưởng nữa, cũng bởi vì vậy mà ảnh hưởng đến danh dự uy tín của Hiệp hội chúng ta.”
….
Đương nhiên Phùng Bình Nam cũng phải đi, hôm nay ông ấy ăn mặc rất nghiêm trang, cầm cây gậy, biểu tình nghiêm túc.
Lúc ngồi trên xe ông ấy đã gửi tin nhắn cho Trình Nguyên Hoa.
– Bọn họ muốn gây rối với tôi.
Trình Nguyên Hoa trả lời lại rất nhanh, gọn gàng vỏn vẹn một câu.
– Là chúng ta gây rối với họ.
Chú Nam mỉm cười.
Lúc chú Nam đến Hướng Lượng đang nói thầm gì đó với mấy người đứng bên cạnh.
Thấy ông ấy đến thì khóe miệng Hướng Lượng cong lên, trong mắt mang theo sự hưng phấn.
Cũng phải, ông ta vẫn luôn muốn làm Hội trưởng, không dễ gì mới gặp được cơ hội, bây giờ không khác gì một con sói đối, hận không thể trực tiếp nhào lên cắn một miếng thịt.
Mấy thành viên có mối quan hệ tốt với Phùng Bình Nam đều vây đến đây, thấp giọng ồn ào.
“Hội trưởng, chuyện trên mạng đó rốt cuộc là sao vậy?”
“Đúng vậy, tôi thấy cái tên Hướng Lượng đó hôm nay vô cùng ngông cuồng!”
“Chỉ dựa vào mấy lời đồn trên mạng thì ông ta có thể kéo Hội trưởng xuống sao?”
“Cái tên tiểu nhân này! Nắm được cơ hội thì không sẽ buông tay!”
“Hầu hết ban hội đồng đều đứng về phía Hội trưởng, Hướng Lượng có tiếp tục nhảy nhót hung hăng như thế nào thì cũng không có tác dụng đâu!”
…..
Phùng Bình Nam nhìn mấy người trước mặt này sâu sắc, bọn họ là thực lòng đứng về phía mình cũng là thực lòng muốn Hiệp hội Mỹ Thực càng ngày càng tốt.
Nhưng nếu bản thân mình thua thì bọn họ có khả năng sẽ không thể tiếp tục ở lại Hiệp hội Mỹ Thực nữa.
Phùng Bình Nam nghĩ đến đây thì bàn tay cầm gậy trắng bệch, đôi mắt nhìn Hướng Lượng cũng ngày càng lạnh nhạt.
Rất nhanh bọn họ đã ngồi ở phòng hội nghị của Hiệp hội Mỹ Thực mở cuộc họp lớn.
Hội trưởng Phùng Bình Nam ngồi ở phía trên nhất của bàn, hai bên là Phó hội trưởng Hướng Lượng và Phó hội trưởng Thạch, tiếp đó là sáu người ủy viên, sau đó nữa mới là một số người quản lý quan trọng ngồi đó.
Mặc dù cuộc họp hôm nay là do Hướng Lượng yêu cầu bắt buộc phải mở nhưng Phùng Bình Nam mới là Hội trưởng, cho nên ông ấy nói trước: “Hướng Lượng, cũng đừng nói mấy lời vô nghĩa nữa, ông nói đi, hôm nay mở hội nghị này là có ý gì?”
Hướng Lượng không nghĩ đến Phùng Bình Nam lại thẳng thắn như vậy, ông ta sững sờ một lát rồi ngay lập tức mỉm cười.
Ông ta đứng lên ho khan một tiếng, không hề nhìn Phùng Bình Nam mà nhìn những thành viên khác: “Các vị, nếu Hội trưởng Phùng đã thẳng thắn như vậy rồi, vậy thì tôi cũng thẳng thắn luôn, hôm nay tôi tìm mọi người đến đây là muốn thương lượng một chút nên xử lý như thế nào về lời đồn trên mạng.”
Ông ta vừa nói xong thì một người đàn ông vẻ mặt nghiêm nghị trả lời: “Mấy thứ trên mạng không thể xem làm sự thực, mấy lời đồn xấu đó cũng là chuyện vô căn cứ không cần phải để ý.”
Người đàn ông nói xong thì lại có một người đàn ông nữa nói: “Sao lại có thể không quan tâm chứ? Bây giờ đánh giá trên mạng của Hiệp hội Mỹ Thực chúng ta rất tệ, sự tồn tại của Hiệp hội Mỹ Thực chúng ta là vì phục vụ cho đầu bếp và thực khách, mà trên mạng đánh giá chúng ta kém quá thì thực khách sẽ không tin tưởng chúng ta nữa. Mà thực khách không tin tưởng nữa thì sự tồn tại của Hiệp hội Mỹ Thực này của chúng ta là không cần thiết nữa.”
Ông ta nói lời này khiến cho rất nhiều người đều gật đầu.
“Cho nên chúng ta không thể không trả lời mấy lời đồn này, bây giờ cộng đồng mạng đã không còn tin tưởng sự công bằng và tiêu chuẩn của chúng ta nữa, tuyệt đối không thể mặc kệ!” Người đó lại nói.

Ads
';
Advertisement