Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Mấy năm nay, nguyên nhân khiến bà Vinh kiên trì sống là… Là vì muốn sinh một đứa bé.
Mỗi lần tìm được một chút hy vọng, bà ta giống như bị điên, tràn đầy kỳ vọng.
Ông Vinh không nói nữa, Ông ta.. . Đau lòng cho bà ta.
Ông ta không nói, bà Vinh xem như ông ta đã ngầm thừa nhận, mang theo hy vọng tiếp tục bảo dưỡng gương mặt của mình.
Quả thật bà ta không thích bảo dưỡng, ba mươi tuổi mới sinh được một đứa bé là Bảo Nhi, lại không may gặp bất hạnh, mới năm tuổi đã đi rồi, bà ta sống như một cái xác, mới ba mươi chín tuổi, mà nhìn giống như người hơn bốn mươi tuổi.
Bây giờ bà ta lại có hy vọng, bảo dưỡng bản thân là vì muốn bộ dạng của mình đẹp hơn một chút, chào đón con trai của bà ta.
Ông Vinh nhắm mắt lại, hai mắt lại mang theo sự đau đớn.
“Thế nào rồi? Tôi thấy trạng thái của bà đã tốt hơn rất nhiều.” Mẹ Diệp cười trêu chọc, phụ nữ ở bên cạnh nhau thường nói đến chuyện gia đình và dung mạo.
Bởi vì chuyện của canh Dưỡng sinh, mà quan hệ của Mẹ Diệp và bà Vinh thân thiết hơn rất nhiều.
Bà Vinh nghe như vậy, ánh mắt cũng khẽ sáng lên: “Thật sao?”
“Đúng vậy, chính bản thân bà không cảm nhận được sao?” Mẹ Diệp kinh ngạc, kỳ thật cảm giác của canh Dưỡng sinh rất rõ ràng, giống như giảm đi gánh nặng, khiến cơ thể nhẹ nhàng đi, khiến một số cảm giác khó chịu trong người như giảm bớt hoặc biết mất không thấy.
Mà còn có tác dụng hỗ trợ cho giấc ngủ, khi ngủ ngon tỉnh lại thì tinh thần đã tốt hơn nhiều.
Còn có một ít tác dụng khác, vậy chính là.. . Khụ khụ, đợi họ tự mình phát hiện đi.
Bà Vinh gật đầu, lộ ra nụ cười thỏa mãn: “Đúng vậy, gần đây đúng là ngủ ngon hơn một chút.. .”
Bà ta nhẹ giọng nói thầm một câu: “Chính là còn chưa có đưa Bảo Nhi của tôi trở về.. .”
“Bà nói cái gì?” Mẹ Diệp không nghe thấy, giọng điệu mang theo sự kinh ngạc.
Bà Vinh lắc đầu, lộ ra nụ cười dịu dàng như ngày thường: “Tôi nói tôi sẽ tiếp tục kiên trì uống, kiên trì một thời gian, nhất định sẽ có tác dụng!”
“Còn không phải sao, bây giờ mỗi tuần nhà chúng tôi phải lấy phiếu, gói một phần canh Dưỡng sinh, cũng đi ăn ở món ngon của Trình Ký, trù nghệ đó của bà chủ Trình, thật sự rất tuyệt!” Mẹ Diệp vừa nghĩ đến món ăn do Trình Nguyên Hoa làm ra, mà nuốt một ngụm nước bọt.
Sau đó bà dừng một chút, nở một nụ cười: “Trước đây tôi khi tôi đề nghị, những người đó còn không chịu tin, đợi đến cơ thể của chúng ta đều tốt lên, sau khi da dẻ cũng càng lúc càng đẹp hơn, khẳng định bọn họ sẽ hối hận chết mất!”
Bà Vinh gật đầu đồng ý.
“Thật sự là đợi không kịp mà muốn đi ăn những món ngon đó…”
Bà Vinh lại gật đầu đồng ý lần nữa.
Nhưng bởi vì bà ta có mục đích càng mạnh hơn, cho nên đồ ăn có ngon cũng phải nhường chỗ cho mục đích.
Hôm đó bà ta càng để ý đến phương diện của canh Dưỡng sinh nhiều hơn, đối với hương vị cũng không nhớ đến như vậy.
Chỉ là…
Bà Vinh trừng mắt, giọng điệu mang theo sự kinh ngạc: “Mỗi tuần các người chỉ đi một lần, canh Dưỡng sinh đem về hẳn là không đủ uống đi?”
Mẹ Diệp ho khan một tiếng, nâng cằm lên: “Nhà của chúng tôi chủ yếu là muốn đi ăn cơm, canh Dưỡng sinh là Dư Chiêu trực tiếp lấy từ Tiệm Mỹ Thực Trình Ký về, quan hệ giữa nó và bà chủ Trình rất tốt, có thể trực tiếp lấy về.”
Bà Vinh bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Lúc này bà ta mới nhớ tới, lúc đầu Mẹ Diệp đã từng nói, bà chủ của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký và Dư Chiêu có quan hệ rất thân thiết, có thể là con dâu tương lai của bà.
Ánh mắt hâm mộ của bà Vinh, vậy bà chủ của quán đó… Vừa nhìn chính là một cô gái tốt, tướng mạo xinh đẹp, trù nghệ cũng tốt, càng không nói đến tính cách.
Giọng điệu của bà ta mang theo sự hâm mộ, khô khan nói: “Thật sự ngưỡng mộ bà có đứa con trai như Dư Chiêu…”
Nếu Bảo Nhi của bà ta còn sống, có lẽ bây giờ cũng đã tám tuổi rồi, qua mười mấy năm nữa, cũng sẽ tìm cho bà ta một người con dâu đáng yêu.
Bảo Nhi…

Ads
';
Advertisement