Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Nhưng Từ Tú Uyên lại không vừa mắt mà hung dữ nói: “Hai tên khốn không có lương tâm!”
Ngay lập tức, Lưu Toàn Phúc, Lưu Toàn Bội và Sư Huyền, ba cặp mắt hóng hớt đều nhìn về phía Từ Tú Uyển, chờ đợi bà cụ nói tiếp.
Bọn họ tưởng có cả một cánh đồng dưa từ Trình Nguyên Hoa để ăn, nhưng bà chủ Trình điềm tĩnh của họ dường như ngay cả dưa cũng không có, hiếm khi biết được chuyện liên quan đến bà chủ Trình, ba người đều lộ ra vẻ hưng phấn…
Từ Tú Uyển nghĩ lại lúc trước, bà cụ cũng rất tức giận, vì vậy bà cụ đã kể lại những gì đã xảy ra trong quá khứ và giải thích rõ ràng.
Sau đó, Từ Tú Uyển nói: “Sau này tuyệt đối không được để hai người này vào! Nhà hàng của chúng ta nhất định phải cho bọn họ vào danh sách đen, bọn họ là cái thá gì, lẽ ra hôm nay tôi phải đi xem, sau đó mắng chết bọn họ!”
Dương Lâm gật đầu tán thành.
Lưu Toàn Bội vô cùng tức giận, nhảy dựng lên: “Cái quái gì vậy? Hai người này là cái thá gì? Không muốn ở bên nhau thì hủy bỏ hôn ước là được, tại sao đã đính hôn rồi lại còn giấu giếm cặp kè với người khác? Lại còn là Trình Kiều Vân nữa. Hừ! Loại người này cũng phải nên trải nghiệm qua cảm giác bị người khác giật chồng! Đúng là đồ chó đẻ, không có đạo đức, đáng đời…”
Cô ta mắng chửi một tràng dài không ngừng nghỉ.
Lưu Toàn Phúc và Sư Huyền tức giận tới nỗi chuẩn bị mắng chửi đều im lặng, vẻ mặt ngưỡng mộ mà nhìn Lưu Toàn Bội.
Đây là máy bay chiến đấu đấy!
Sau khi Lưu Toàn Bội chửi rủa xong, cuối cùng cũng cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn, Lưu Toàn Phúc mới ho một tiếng rồi trịnh trọng nói: “Con bé này, em học ở đâu ra những lời chửi rủa như vậy? Nhà họ Lưu của chúng ta không có truyền thống này!”
Lưu Toàn Bội: “…”
Cô ta xấu hổ gãi đầu, rồi chỉ vào Sư Huyền: “Cái đó… lúc trước giúp nhóc Huyền đấu với mấy tên bôi nhọ nên em đã học được…”
Mọi người: “…”
Sư Huyền: “. ..” Thật là…vất vả rồi…
Lưu Toàn Bội ho khan một tiếng, nhìn Trình Nguyên Hoa: “Sư phụ Nguyên Hoa, hôm nay cô đối với bọn họ thật tốt, cũng không mắng bọn họ.”
Sư Huyền và Lưu Toàn Phúc cùng nhau gật đầu tán thành.
Trình Nguyên Hoa xoa đầu Hoàng Thượng, nghe vậy ngẩng đầu nhìn Lưu Toàn Bội, nhướng mày: “Cô gái ngốc, đây không phải là cuộc chiến mắng mỏ trên mạng, tôi hiểu cô em họ này của mình, hơn nữa tôi cũng biết một chút về Hạ Gia Thịnh, khinh thường bọn họ, mặc kệ bọn họ, mới là việc khiến bọn họ cảm thấy giày vò nhất.”
Cô cúi đầu, tiếp tục vỗ về chó con, nhẹ giọng nói: “Cô nghĩ xem, nếu tôi mắng cô ta một trận trước mặt nhiều khách hàng như vậy, vậy chẳng phải sẽ chứng tỏ rằng cô ta bị oan ức sao? Tại sao phải bận tâm. Phớt lờ cô ta, coi thường cô ta, chắc chắn trong lòng cô ta bây giờ đang rất tức giận. Còn bạn trai của cô ta, nếu tôi mắng cô ta, liệu anh ta có cảm thấy đau lòng hơn không? Tôi không mắng bọn họ, tôi chỉ nhắc nhở họ bằng thái độ của mình – ngay từ đầu việc bọn họ đến với nhau là hành vi trái đạo đức.”
Hạ Gia Thịnh vẫn có hai phần lương tâm, hắn sẽ tự trách mình và hắn sẽ cảm thấy có lỗi với cô.
Trong trường hợp này, Trình Kiều Vân không thể nói xấu mình trước mặt hắn, nếu không.. . Ấn tượng trà xanh của cô ta đối với Hạ Gia Thịnh sẽ tiêu tan, tình yêu sẽ tiếp tục yếu đi.
Trình Kiều Vân đã tức đến muốn hộc màu và nội thương, không thể nói lại cô, loại cảm giác này dễ chịu sao?
Hà tất gì phải mắng cô ta, mắng cô ta rồi, đối phương “chịu ấm ức”, Hạ Gia Thịnh đau lòng cho cô ta, khách hàng nhìn thấy, cũng sẽ cảm thấy là cô ức hiếp người khác.
Thật sự không ổn.
Trình Nguyên Hoa tiếp tục mỉm cười, ôm lấy Hoàng Thượng, nở nụ cười dịu dàng lương thiện: “Tốt hơn là đừng mắng chửi người khác, làm người hà tất gì phải đánh đánh giết giết chứ? Nếu tha thứ được cho người khác thì cứ tha thứ, chỉ mong thế giới hòa bình.”
“Chuonng7 217
Lưu Toàn Phúc: “.. .”
Sư Huyền: “.. .”
Lưu Toàn Bội: “.. .” ?
Nếu cô không nói những lời trước đó, thì ai cũng sẽ tin những lời nói dối của cô.
Thành phố Bắc Kinh
“Uống rất ngon, không chỉ có hiệu quả tốt, hương vị cũng rất ngon.” Ông Vinh cảm thán một câu, nhìn về phía phòng bếp, ánh mắt đầy khao khát: “Nếu có thể uống thêm một chén nữa thì tốt rồi!”
Bà Vinh thản nhiên liếc nhìn ông ta, lạnh lùng mở miệng: “Uống nhiều quá sẽ nóng, tôi cũng mặc kệ ông đó.”
Thái độ của bà ta với ông Vinh ở nhà, hoàn toàn khác với tính tình tốt của bà ta khi ở xã giao ở bên ngoài.
Nếu mẹ Diệp nhìn thấy, phỏng chừng sẽ vô cùng kinh ngạc.
“Tôi chỉ nói thôi.. .” Ông Vinh bĩu môi, có mấy phần ấm ức.
Bà Vinh không để ý đến ông ta, chỉ nói: “Còn phải tiếp tục giành vị trí, lần này tôi vì cùng đi với ông, mới đi cửa sau, lần sau tự mình đi mua đi, chúng ta cùng uống.”
Ông Vinh: “.. . Lần này bà thật sự có thể uống với tôi.”
“Có lẽ phải trị liệu thêm một đợt nữa mới có tác dụng.” Bà Vinh thoa mỹ phẩm, nhìn về phía Ông Vinh: “Ông có cảm thấy giống như vậy không? Bà Diệp nói hiệu quả rất tốt, chúng ta đã uống một tuần rồi, tuần sau Bảo Nhi của chúng ta sẽ trở về.”
Bà ta vừa nói xong những lời này, sắc mặt ông Vinh cũng khẽ thay đổi.
Bà Vinh không quản ông ta, ánh mắt mang theo sự kỳ vọng và cố chấp.
Lúc này ông Vinh mới hiểu được hiệu quả mà bà ta nói, vì sao nhất định phải uống một tuần.. .
Thì ra là vì.. . Sau khi ông ta “khỏe”, cơ thể của bà ta cũng có thể mang thai!
Ông ta mím môi, ông ta vẫn luôn biết chấp niệm sâu đậm của bà ta, cứ tưởng theo thời gian thì sẽ trở nên bình yên, không ngờ lại trở nên.. . Điên cuồng.
Nửa ngày sau, ông Vinh mới đột nhiên mở miệng: “Bảo Nhi đã chết rồi, nó sẽ không trở về nữa đâu.”
“Ông nói bậy!” Lập tức sắc mặt bà Vinh thay đổi, trừng mắt nhìn ông Vinh ánh mắt trở nên điên cuồng: “Ông nói bậy! Bảo Nhi luôn ở bên cạnh tôi, chỉ cần tôi mang thai đứa bé, thì nó sẽ trở về!”
“Bảo Nhi đã đi rồi, đi năm năm rồi!” Giọng điệu của ông Vinh run rẩy nói.
Bà Vinh lấy gối liều mạng đánh ông ta, giống như bị điên: “Ông im miệng! Ông là hung thủ hại chết Bảo Nhi, ông không xứng nói chuyện! Bảo Nhi của tôi sẽ trở về!”
Ông Vinh vươn tay, muốn ôm lấy bà Vinh.
Đối phương mạnh mẽ cắn lên vai của ông ta một cái, ông Vinh kêu lên một tiếng.
Hốc mắt bà Vinh đỏ bừng, nghiến răng nói: “Ông là anh hùng của nhân dân! Đại anh hùng như ông muốn cứu người lại đem Bảo Nhi của tôi lấp vào đó sao? Ông trả Bảo Nhi cho tôi… Trả lại cho tôi đi!”
Nước mắt ông Vinh tuôn ra.
Đột nhiên bà Vinh thay đổi sắc mặt, đặt tay lên hai má ông ta, cười nói: “Chồng à, chúng ta lại mang thai thêm một đứa bé, Bảo Nhi sẽ trở về, được không?”
Đầu tiên là bà ta gào khóc, sau đó lại nở nụ cười, nếu là người khác, có lẽ đã bị dọa sợ, nhưng trong mắt ông Vinh chỉ có sự đau lòng.
Bà ta tiếp tục nói, ánh mắt mang theo sự mong chờ: “Ông uống một chén đã cảm thấy cơ thể tốt hơn rất nhiều, bây giờ chúng ta lại uống một phần nữa, uống một tuần, nhất định sẽ có tác dụng, nếu vẫn không đủ, chúng ta lại tiếp tục uống thêm một tuần nữa!”
“Uyển Uyển.. . Cho dù mang thai, thì cũng không phải là Bảo Nhi.. .” Giọng điệu của ông ta vẫn run rẩy.
“Không đâu, nhất định là Bảo Nhi, là Bảo Nhi của tôi!” Bà Vinh vô cùng chắc chắn, ánh mắt tỏa sáng: “Mặc kệ là trai hay gái, nhất định đều là Bảo Nhi của tôi! Nó luôn ở bên cạnh tôi, đợi chúng ta lại mang thai thêm một đứa bé nữa!”
Ông Vinh nhắm mắt lại.
Ông ta với đứa bé cùng xảy ra chuyện, đứa bé đi rồi, cơ thể của ông ta lại có vấn đề.

Ads
';
Advertisement