Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Trong lòng cô ta mãn nguyện bê bát bún thuộc về mình, hít một hơi sâu, ngửi cái mùi vị câu dẫn người này, sau đó cầm đũa ăn.
Bột mì gốc là do tự tay làm trong đó còn có sự vất vả của cô, trơn như thoa mỡ, nhưng vừa đưa vào miệng nhè nhẹ cắn lập tức đứt ra, trong một thoáng hương vị ngập tràn trong miệng.
Huhuhu.
Có chút cay!
Nhưng mà quá quá quá ngon rồi!
Vừa chua vừa cay, phía trên nước dùng còn có dầu ớt đỏ au và rau thơm cắt nhỏ, vị tê bên trong nặng hơn bột bình thường một chút, nhưng đối với một người không thích ăn tê như Lưu Toàn Bối mà nói, tất cả đều thơm ngon hoàn hảo.
Lưu Toàn Bội không ăn được cay, vì vậy vừa hà hơi vừa nước mắt lưng tròng, nhưng không chịu được mà ăn không ngừng.
Nước mắt lượn vòng nhưng khuôn mặt cực kì hưởng thụ.
Bộ dạng này khiến người khác nhìn thấy muốn phì cười, nhưng mọi người không có rảnh để để ý cô ta, bởi vì…họ cũng vậy.
Ngoài những người cực kì ăn được cay, những người còn lại đều vừa hà hơi vừa ăn.
Loại vị cay này nhưng không cay, cho nên ăn không thấy khó chịu mà dễ gây nghiện.
Thực ra, bún chua cay không cay bằng đầu cá hấp ớt, chỉ vì đặc biệt rất cay nên mới khiến vị cay càng thêm kích thích.
Trình Nguyên Hoa không khỏi gật đầu, mùi vị thật là ngon, cũng may bọn họ đã từng ăn qua, hơn nữa trong bụng khi ăn bún chua cay có chút gì đó, cho nên sẽ không đau bụng.
Rất nhanh, một bát đã xong, Trình Nguyên Hoa nấu cũng không nhiều, ngon như vậy, bọn họ còn ước có thể uống hết canh.
“Sư phụ, tôi còn muốn ăn!” Lưu Toàn Phúc háo hức nhìn Trình Nguyên Hoa.
Nghe vậy, Diệp Dư Chiêu, Sư Huyền, Lưu Toàn Bội, và vợ chồng Dương Lâm cùng nhau nhìn cô với ánh mắt háo hức.
Bọn họ ăn đã no, nhưng thật sự quá ngon, còn muốn ăn nữa!
Trình Nguyên Hoa mỉm cười: “Không được, tối nay vậy thôi, lần sau lại nói, Sư Huyền rửa chén.”
Sư Huyền: “…Được.”
Anh ta thực sự là người làm ít việc nhất.
Lưu Toàn Bội ngay lập tức đứng dậy, giúp đỡ Sư Huyền rửa bát, mặc dù đứa con bảo bối không giống trong tưởng tượng lắm, nhưng tóm lại vẫn là con yêu của cô ta, cần phải được bảo vệ.
Đợi rửa bát xong, không ai đi ngủ, ăn nhiều như vậy đều đứng ở trong sân nói chuyện, gió thổi vi vu.
Cuối tháng 10, thời tiết đã dịu mát, ban đêm còn chút hơi se lạnh, cần mặc thêm áo khoác.
Khi Sư Huyền và Lưu Toàn Bội đi ra, Từ Tú Uyển đang nói chuyện với Trình Nguyên Hoa.
Giọng nói của bà cụ tràn đầy sự dịu dàng và nhớ nhung: “Mẹ cháu khi còn nhỏ thật ra rất nghịch ngợm, nhưng lớn lên lại ngoan ngoãn nghe lời hiểu chuyện. Khi còn nhỏ, nhà chúng ta có nuôi một con chó, mẹ cháu chắc đã kể cho cháu biết chuyện này rồi chứ? Ngày nào con bé cũng mang theo con chó màu vàng đó chạy khắp nơi, con bé còn đặt tên cho nó là Hoàng Thượng.”
Trình Nguyên Hoa cầm ly nước, nghiêm túc lắng nghe.
Dương Lâm tựa hồ nghĩ tới điều gì, cười nói: “Năm đó là sinh nhật của con bé, chúng ta dẫn con bé đi ăn bún chua cay. Trong lòng con bé nhớ tới Hoàng Thượng của mình, liền gói một phần mang về cho Hoàng Thượng. Con chó đó cũng không hiểu chuyện, rất thích ăn mì cay, vừa ăn vừa khóc, phải ăn hết bát, hôm sau bị liệt, Thiến Thiến lo lắng đến mức khóc cả ngày.”
Vào thời điểm đó, những con chó trong thôn đều được nuôi rất kém, chúng ăn mọi thứ, kể cả thịt sống, cay ngọt, cái gì cũng ăn.
“Tiếp theo xảy ra chuyện gì ạ?” Trình Nguyên Hoa hỏi.
Dương Thiến Thiến đã nói qua về Hoàng Thượng, nhưng bà không đề cập đến vấn đề này, có lẽ bà đã khóc, vì vậy có chút xấu hổ khi nói với Trình Nguyên Hoa.
Từ Tú Uyển cười nói: “Lại qua một ngày, Hoàng Thượng lại nhảy nhót tưng bừng, nhưng chúng ta cũng không dám cho nó ăn bún chua cay. Sau này, mỗi lần chúng bà đưa mẹ cháu trở về sau khi ăn bún chua cay, nó ngửi thấy được mùi, sẽ tức giận, còn nhất quyết đòi chúng ta cho nó ăn, nếu không cho nó ăn, nó sẽ quậy nguyên một ngày.”

Ads
';
Advertisement