Sư Huyền nghe thấy vậy, tay dừng lại, bị dọa suýt nữa rơi đũa.
Có vấn đề!
Chắc chắn có vấn đề!
Mặc dù lúc đầu không biết Trình Nguyên Hoa vì sao lại đối xử tốt với mình, dù sao khi đó anh ta đang ngăn cách với thế giới bên ngoài, cũng vẫn nhớ rõ vẻ mặt đột ngột thay đổi của đối phương…
Mà gần đây, Trình Nguyên Hoa vì cần Diệp Dư Chiêu mà đối xử với đối phương cũng vô cùng tốt khỏi cần phải nói… Bà chủ Trình này của bọn họ là kiểu người điển hình cho “không có lợi thì ai cần”.
Làm sao có thể bất ngờ tốt như thế với Lưu Toàn Bội được?
Ánh mắt Sư Huyền đồng tình nhìn Lưu Toàn Bội.
Lưu Toàn Bội khó lắm mới không nhìn Sư Huyền, chỉ sững sờ nhìn Trình Nguyên Hoa.
Lát sau, cô ta bất ngờ đỏ mắt: “Sư phụ Nguyên Hoa, xin lỗi, tôi xin lỗi cô. Là lúc trước tôi không hiểu nên đã mắng cô… là tôi không đúng, vậy mà cô còn đối với tôi tốt đến thế…”
Trình Nguyên Hoa tỏ ra thản nhiên, xua tay: “Không sao, tôi không phải người so đo tính toán.”
Lưu Toàn Bội cầm đũa, trong lòng càng hổ thẹn, gật mạnh đầu: “Cảm ơn sư phụ Nguyên Hoa.”
Con người sư phụ Nguyên Hoa thật sự là tốt mà!
Mặc dù nói bây giờ Sư Huyền đang ở đây làm việc, nhưng suy cho cùng vẫn bị Lưu Toàn Bội tìm được, lại được ăn những món ngon như vậy, còn có một người sư phụ rất tốt như Nguyên Hoa nữa…
Bữa cơm này Lưu Toàn Bội ăn rất vui vẻ thoải mái.
Đợi đến khi ăn xong, Trình Nguyên Hoa nhìn giờ giấc, sau đó nói với Lưu Toàn Bội: “Bội Bội, ở chỗ chúng tôi ăn không cần tiêu tiền, nhưng muốn ăn thì phải làm việc.”
Lưu Toàn Bội sững sờ.
Trình Nguyên Hoa bình tĩnh lấy máy từ quầy thu tiền rồi tỉ mỉ giải thích: “Đợi chút nữa cô đứng ở cửa, chỉ chỗ này xuất trình mã đã đặt trước….”
Cô bắt đầu giải thích ở cửa kiểm tra vé như thế nào, nên làm cái gì cho Lưu Toàn Bội. Lại nói, đợi đến khi khách hàng đã vào hết rồi thì đóng cửa, lại tiếp tục giúp đỡ phục vụ món ăn.
Lưu Toàn Bội kinh ngạc đến ngẩn người, trừng to mắt: “Cô bảo tôi làm cái này sao?!”
Trình Nguyên Hoa nhìn cô ta: “Không làm việc thì buổi tối khỏi ăn cơm, mặc dù trong thôn chúng ta không có quán cơm, nhưng cũng có thể ăn một số thứ đơn giản ở nhà dân bên đó, đều là sủi cảo đông lạnh nhanh và mì ăn liền, cô có thể đi chọn hương vị mình thích trước.”
Nói xong, Trình Nguyên Hoa đứng lên bắt đầu thu dọn chén đũa.
Sủi cảo đông lạnh…. mì ăn liền….
Lại so sánh với bữa ăn tối mà Trình Nguyên Hoa đã nói trước đây….
Vẻ mặt Lưu Toàn Bội tràn đầy sự không thể tin, ánh mắt nhìn về hướng Sư Huyền, đối phương lập tức đứng dậy, không nhìn lại cô ta, mà ngược lại giúp đỡ Trình Nguyên Hoa thu dọn chén đũa.
Đây là không chuẩn bị xen vào rồi.
Lưu Toàn Bội: “…”
Cô ta biết rằng bản thân nên có một chút khí phách, bây giờ tốt nhất là đứng lên đi.
Nhưng mà….
Nhưng mà thật sự rất ngon! Còn có bánh ngọt vẫn chưa ăn nữa!
Huyền Tử cũng ở đây nữa, không dễ gì cô ta mới tìm thấy Huyền Tử, sao có thể cứ như vậy mà đi chứ?!
Lưu Toàn Bội phồng khuôn mặt bánh bao lên, vươn tay cầm lấy máy trên bàn lên đi ra cửa.
Bóng lưng… thê lương khó hiểu.
Huyền Tử: “….”
Anh ta chậm rãi đưa ngón tay cái lên với Trình Nguyên Hoa: “Cô giỏi!”
Thảo nào muốn mời Lưu Toàn Bội ăn một bữa cơm trước, chỉ có ăn qua rồi mới biết được món ăn ngon của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, mà một khi nghĩ đến còn có nhiều món ngon hơn đang đợi cô ta thì không phải đã bị Trình Nguyên Hoa dắt mũi rồi sao?
Mặt Trình Nguyên Hoa không biểu cảm, chỉ nói: “Công việc của cô gái này làm còn không đáng giá bằng đồ cô ta ăn đâu.”
“Vậy mà cô còn cho cô ta ở lại?” Sư Huyền vô cùng kinh ngạc.
Thật ra anh ta không hề muốn Lưu Toàn Bội ở lại, đây là người hâm mộ của anh ta, hiện tại anh ta không muốn gặp người hâm mộ, bởi vì…. luôn khiến anh ta nhớ đến quá khứ.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất