Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Vậy mà là bà chủ của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký! Là sư phụ của anh họ mình!
Lưu Toàn Bội mở to mắt.
Trình Nguyên Hoa không quan tâm đến cô ta vẫn đang kinh ngạc, nhíu mày nghiêm túc hỏi cô ta: “Người nhà cô biết cô qua đây không? Bọn họ nói sao?”
“Bọn họ…”
“Nói sự thật! Tôi sẽ gọi điện xác nhận với bác cả cô đấy!” Trình Nguyên Hoa tỏ ra nghiêm túc.
Lưu Toàn Bội: “…”
Không biết vì sao, có lẽ là vì vừa rồi mắng Trình Nguyên Hoa song lại bị cô bắt ngay tại trận, hoặc là vì cô là sư phụ của Lưu Toàn Phúc, mà Lưu Toàn Bội lại vô cùng sợ cô, không dám nói dối cô.
Cô ta cúi đầu, ủ ê nói: “Tôi lén chạy đến đây, thế nhưng khi xuống máy bay có gọi điện thoại cho người nhà rồi, bọn họ đồng ý để tôi ở bên này một thời gian.”
“Một thời gian?” Trình Nguyên Hoa bắt lấy mấu chốt.
Lưu Toàn Bội: “… Được rồi, không cho quá hai tháng.”
Trình Nguyên Hoa gật đầu, cũng không biết là tin hay không tin, cũng không nói gì nữa.
Lưu Toàn Bội chú ý đến thần tượng Sư Huyền, ngay lập tức lại mở to mắt, nhìn Trình Nguyên Hoa: “Sao cô lại bắt Huyền Tử làm việc? Anh ấy là ảnh đế, sao cô có thể để anh ấy làm việc này được chứ?”
Trình Nguyên Hoa: “… Anh ta cần cơm ăn, không làm việc thì lấy gì để ăn? Còn nữa, cô đang ở trên địa bàn của tôi đấy, nếu như còn làm loạn nữa thì cô trở về nhà đi!”
“Dựa vào đâu chứ?”
“Dựa vào tôi là bà chủ ở đây, chứ không phải cô.”
Lưu Toàn Bội tức giận nói: “Vậy tôi ăn cơm, tôi là khách hàng của cô, cô không có tư cách…”
Trình Nguyên Hoa giơ tay: “Nhìn lên bảng hiệu ở cửa ghi cái gì đi, muốn làm khách cũng phải làm theo quy tắc.”
Cô chỉ bảng hiệu treo trên cửa, bảng hiệu này có mấy cái, một cái đều được đặt ở đường đi, một cái đặt ở cửa lớn, một cái đặt bên trong cửa lớn, Lưu Toàn Bội quay đầu là có thể nhìn thấy.
Cái này cũng là vì để những người không đi không cẩn thận xông vào trong, bên trên ghi ăn cơm phải đặt trước, cũng viết lại phương thức đặt trước lên trên.
Lưu Toàn Bội: “…”
Trình Nguyên Hoa: “Thế nên, muốn ở đây đợi anh họ cô thì yên lặng cho tôi, nếu không thì đi đi. Đợi ở cửa, đợi anh họ cô quay về gặp mặt thì có thể đi.”
Lưu Toàn Bội: “…”
Cô ta cúi đầu, tủi thân nói: “Được rồi… Tôi sẽ yên lặng, nhưng cô có thể đừng để Huyền Tử làm những việc này được không?”
Người hâm mộ có thể vì yêu thích thần tượng mà có thể đánh mất cả lý trí.
Nhìn thấy thần tượng vất vả như vậy thật sự hận không thể đi lên trước cầm lấy tay anh ta.
Trình Nguyên Hoa thản nhiên nói: “Cô có thể hỏi Sư Huyền xem, có phải anh ta tự nguyện làm mấy việc đó không, cô bảo anh ta không làm nữa xem anh ta có đồng ý không.”
Nói xong Trình Nguyên Hoa ngồi xuống ghế dựa, móc ra một vốc hạt dưa từ từ nhấm.
Cô gái này vừa nhìn thì biết là công chúa chưa từng chịu khổ, còn chưa trải qua những việc ngoài xã hội, chẳng trách nhà họ Lưu vẫn không đồng ý để cô ta ra ngoài.
Ba đời nhà họ Lưu mới có được đứa con gái, chắc chắn yêu thương như trân châu vàng bạc, đến nỗi đứa con gái này có hơi… thiếu sự vả mặt của xã hội.
Cô đang suy nghĩ thì điện thoại hơi rung động, Trình Nguyên Hoa lấy ra xem, sau đó nhướn mày rồi cất điện thoại đi.
Cô vừa cắn hạt dưa, vừa nhìn Lưu Toàn Bội chạy đến bên cạnh Sư Huyền, đỏ mắt kích động hỏi: “Huyền Tử, anh không muốn làm những việc này đâu nhỉ? Nếu như không muốn làm thì cứ nói với bà chủ một tiếng, chúng ta không làm nữa nhé! Hai tay của anh không nên… không nên làm những việc…”
Đang nói Lưu Toàn Bội lại bật khóc.
Sư Huyền: “…”
Anh ta nghĩ ngợi, nghiêm túc nói: “Tôi thích làm việc, cô đừng làm phiền tôi, nếu không mười một giờ không xong mất.”
Mười một giờ những khách hàng khác chắc hẳn đã đến rồi, nếu như không làm xong vậy thì toi rồi, mặc dù bà chủ Trình không nói anh ta, nhưng dùng đôi mắt không có tình cảm gì nhìn anh ta, anh ta sẽ cảm thấy – bản thân mình không khác gì phế vật vậy.

Ads
';
Advertisement