Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Anh biết món ăn mới nhất là món Lê viên ngào đường mật, ông cụ nhà anh ăn một lần đã nghiện, thường xuyên bảo anh mang về nhà, thậm chí còn tìm mấy đầu bếp nghiên cứu nhưng vẫn chưa một ai làm ra hương vị tươi mát, giảm bớt gánh nặng cho nội tạng như Trình Nguyên Hoa làm được.
Trình Nguyên Hoa nói, thật ra món đó cũng không được coi là dược thiện.
Mà hiện tại cô phải làm ra món dược thiện chân chính, chính là món dược thiện mà chỉ tính mỗi công đoạn tìm kiếm dược liệu cũng khiến người của anh phải cất công tìm kiếm!
Đối với Trình Nguyên Hoa, chẳng hiểu sao Diệp Dư Chiêu lại có lòng tin tưởng lạ lùng.
Trình Nguyên Hoa gật gật đầu, mỉm cười: “Đến lúc đó, nhất định bát đầu tiên phải để anh nếm thử, món đó rất bổ mà.”
Diệp Dư Chiêu nghĩ đến những dược liệu đó, thầm nghĩ… chắc chắn là bổ rồi, chỉ xét đến những dược liệu kia thôi đã không dễ kiếm rồi!
Sau khi nhóm dược liệu và gia vị đầu tiên được đưa đến, Trình Nguyên Hoa bắt đầu xử lý.
Còn Diệp Dư Chiêu thì quay về nhà họ Diệp.
Ông cụ Diệp đang bưng bánh Black Forest, vừa ăn vừa nói với ba đầu bếp trước mặt rằng: “Chẳng phải lần trước đã cho ba người nếm thử rồi sao? Tại sao bây giờ vẫn chưa làm được?!”
Ba đầu bếp quay sang nhìn nhau, trong số đó có một người gồng mình lên tiếng: “Những món đó nhìn bề ngoài có vẻ đơn giản nhưng nguyên liệu kết hợp lại cực kỳ phức tạp. Hơn nữa có những gia vị được nêm nếm rất ít, song lại rất quan trọng, chúng tôi không nếm ra được những gia vị đó là gì. Còn có những nguyên liệu nấu với nhiệt độ cao quá sẽ thay đổi mùi vị, chúng tôi… cũng không nhận ra nó là gì.”
Ông cụ Diệp thất vọng ra mặt, ông cụ nhìn ba người đầu bếp rồi lại nhìn bánh kem trong tay sắp ăn hết, nói: “Vậy mấy người có biết làm bánh kem này không?”
Ba người liếc nhìn nhau, cúi đầu rồi đồng loạt lắc đầu.
Ông cụ Diệp thở dài: “Ài, ba người không biết làm, mà thằng nhóc Diệp Dư Chiêu kia lại không mang về cho tôi. Tôi ăn hết cái này thì không biết phải đợi mấy ngày nữa mới được ăn tiếp.”
Ông cụ vừa dứt lời thì sau lưng vang lên một âm thanh trầm trầm: “Vậy rốt cuộc tại sao ông lại có chiếc bánh kem này?”
Ông cụ Diệp: “…”
Ông cụ cứng đờ người quay đầu lại thì nhìn thấy gương mặt bình tĩnh của cháu trai nhà mình.
Ông cụ Diệp: “… Chỉ có mỗi cái này thôi.”
“Ha ha.” Diệp Dư Chiêu cười lạnh: “Cháu đã nói rồi, ông đến độ tuổi này rồi không được ăn quá nhiều đồ ngọt. Thế mà ông vẫn cố tình không quan tâm đến sức khỏe của mình? Đến ngày ông được ăn đồ ngọt thì cháu sẽ tự giác mang về nhà. Nếu cháu không mang về thì đó là chính là ngày ông không nên ăn đồ ngọt.”
Ông cụ Diệp: “…”
Ông cụ cúi đầu, nghĩ bụng dù sao trong một khoảng thời gian ngắn mình cũng không được ăn bánh kem của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, thế là bon miệng ăn phần ăn vặt cuối cùng.
Ăn xong thì mới yên tâm được.
Diệp Dư Chiêu: “…”
Mặt anh càng ngày càng đen, sau đó anh nói với vẻ thâm trầm: “Một tuần tới cháu sẽ không mang đồ ăn về nhà nữa.”
Ông cụ Diệp: “!!!”
Ông cụ trừng to đôi mắt, không thể tin được: “Không được!!”
“Tại sao lại không được? Ông giấu cháu ăn vụng bánh kem, cháu không mang đồ ăn về nữa thì có làm sao?” Diệp Dư Chiêu không hề sợ ông cụ, lạnh lùng lên tiếng.
Cha Diệp và mẹ Diệp vừa bước ra ngoài cũng sợ ngây người, nhìn Diệp Dư Chiêu rồi lại nhìn ông cụ.
Không mang đồ ăn về?
Không…
Không được!
Nhà bọn họ đã quen ăn các món của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, sao có thể chịu đựng được một tuần có không đồ ăn mang về chứ?!
Ông cụ Diệp vẫn còn muốn cự nự thêm lúc nữa, Diệp Dư Chiêu lại nói: “Nếu mọi người có thể nhịn được một tuần thì đến lúc đó sẽ có món ngon để ăn.”
Dứt lời, anh mang theo đồ ăn, xoay người rời đi. Dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người, anh mang những món định đưa cho họ rời đi.
Thoạt đầu, sự im lặng bao trùm cả căn phòng, ngay sau đó, mọi người thi nhau oán trách…

Ads
';
Advertisement