Bên cạnh ông ta, Trình Nguyên Hoa cũng đang đun nhỏ lửa lấy nước cốt, trong nồi dùng nước trong vừa được đun sôi cùng với các nguyên liệu, lại bỏ thêm đường để tạo màu, chỉ trong chốc lát những viên lê trong nồi đã được bao phủ bởi lớp caramel, trở nên đặc sệt.
Trình Nguyên Hoa lấy từ trong ngăn tủ ra một lọ mật ong rồi cho một ít vào, đợi nước mật đặc lại hoàn toàn mới lấy ra khỏi nồi.
Bên cạnh, Lưu Cẩm Vinh đổ nước sốt gia vị lên trên cá, phát ra âm thanh “xèo xèo”, mùi thơm ngào ngạt cực kỳ hấp dẫn.
Lưu Cẩm Vinh bắt đầu “trang trí” món ăn, cà rốt được khắc hoa, một quả cà chua bi được đặt trong miệng cá quế tựa như một viên ngọc trai, điểm xuyết bên cạnh là những ngọn rau mùi xanh mởn.
Ngay lập tức món ăn này trở nên đẹp mắt hơn, đây là một phiên bản đơn giản của các nguyên liệu địa phương, có thể được nghĩ ra trong nhà hàng Lưu gia. Món ăn này phải đẹp biết bao.
Quá đơn giản so với lê viên ngào đường mật của Trình Nguyên Hoa bên cạnh, cô không nói gì, chỉ bình tĩnh đi ra ngoài, chưa đến một phút sau đã trở lại.
Lúc này, trong tay cô còn có thêm vài bông hoa quế thơm ngào ngạt, nhẹ nhàng rắc lên trên viên lê.
Sự kết hợp màu sắc lập tức khiến món ăn này trông “cao sang” hơn hẳn.
Hai người đồng thời nấu xong, Lưu Cẩm Vinh nhìn “món chính” trong tay mình, lại nhìn “món ăn nhẹ” bên cạnh của Trình Nguyên Hoa, khẽ nâng cằm.
Những món ăn trước đây của Trình Nguyên Hoa thực sự rất ngon, nhưng ông ta không nghĩ món cá quế của mình lại kém hơn bao nhiêu.
Huống chi Trình Nguyên Hoa còn đang làm món mới, chưa từng thử qua, làm sao có thể so với món sở trường của ông ta chứ?
Dù sao chỉ nhìn qua, hình như đối phương cũng không thể so sánh với ông ta!
Ông ta đã ăn thử lê viên ngào đường mật vài lần trước đây, hương vị rất tầm thường.
“Bà chủ Trình, bưng lên nếm thử đi?”
Trình Nguyên Hoa cười nhạt: “Được thôi.”
Hai người bưng đĩa ra ngoài, Sư Huyền và những người khác cũng đi ra ngoài.
Diệp Dư Chiêu vừa mới bước vào cửa, vẻ kinh ngạc liền hiện lên: “Mọi người đang gì vậy?”
“Thi đấu.” Sư Huyền giải thích đơn giản vài câu, Diệp Dư Chiêu gật đầu, chợt hiểu ra.
Sư Huyền hỏi lại: “Cậu nghĩ ai sẽ thắng?”
Các món ăn do Trình Nguyên Hoa và Lưu Cẩm Vinh phục vụ có màu sắc khác nhau, lê viên ngào đường mật rất bắt mắt và hấp dẫn, nhưng thực sự là món cá quế chiên xù bên cạnh quá bá đạo, gần như thu hút mọi sự chú ý.
Hơn nữa, mùi hương đang tràn ngập trong không khí, chủ yếu là mùi của cá quế chiên xù cả.
Hình như… cá quế chiên xù ngon hơn.
Với lại nguyên liệu làm đồ ăn của Trình Nguyên là quả lê, ăn sống lê từ trên cây phía sau đó có hương vị khá tầm thường, không ngon bằng cây lê sau nhà, còn về phần nấu thành đồ ăn có ngon hay không…
Cái này vẫn chưa biết được.
Diệp Dư Chiêu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tất nhiên, tay nghề của bà chủ Trình thì không cần phải nói, nhưng ngon hay không thì tùy vào cảm quan của mỗi người. Tôi không có hứng thú lắm với lê đã được nấu lên. Còn món cá quế chiên xù của Lưu Cẩm Vinh, có thể coi là bậc nhất trên mảnh đất Tô Châu đấy.”
Đúng vậy, ngon hay không thực ra là vấn đề ý thức chủ quan của con người, có người thích ăn thì cho là ngon, có người không thích thì cho là không ngon.
Ít nhất… bây giờ Sư Huyền cũng không xem trọng món lê viên ngào đường mật của Trình Nguyên Hoa cho lắm.
Ánh mắt anh ta lóe lên, nhưng giọng nói lại bình tĩnh: “Vậy cậu ủng hộ cá quế chiên xù?”
Diệp Dư Chiêu lập tức nói: “Đương nhiên tôi ủng hộ bà chủ Trình!”
Sư Huyền nhếch khóe miệng, trong mắt hiện lên một tia cười ranh mãnh: “Vậy cậu ủng hộ bà chủ Trình, tôi ủng hộ cá quế chiên xù, chúng ta đánh cược đầu sư tử và cá viên của buổi tối, thấy thế nào?”
Diệp Dư Chiêu hơi do dự.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất