Lưu Cẩm Vinh cuối cùng cũng khỏi sự hoài nghi của bản thân, lại hỏi tiếp: “Vậy Hội trưởng Phùng sao lại làm ‘chân chạy vặt’ ở đây?”
“Ai?” Lúc này Lưu Toàn Phúc vô cùng kinh ngạc.
Lưu Cẩm Vinh cao giọng: “Người đàn ông trung niên kia, ông ấy chính là Hội trưởng Hiệp hội Mỹ thực – Phùng Bình Nam.”
Lưu Toàn Phúc: “… Ồ, trách không được luôn cảm thấy ông ấy có chút quen mắt.”
Lưu Cẩm Vinh: “Các con không biết sao?!”
“Không biết, chúng con đều gọi ông ấy là chú Nam, bản thân ông ấy cũng không nói gì.” Lưu Toàn Phúc sờ sờ mũi.
Lưu Cẩm Vinh: “… Vậy vì sao ông ấy lại ở đây?”
“Mặt dày hơn thớt nhất quyết muốn vào ăn cơm, sau khi ăn xong lại không chịu rời đi nên sau đó liền lưu lại làm chân chạy vặt.” Lưu Toàn Phúc bình tĩnh nói.
Lưu Cẩm Vinh: “…”
Bây giờ ông đã hoàn toàn nghi ngờ cuộc sống.
Tôi là ai?
Tôi đang ở đâu?
Tôi đang làm gì?
Đợi đến khi khách hàng đã đến đông đủ, Lưu Toàn Phúc cũng đi giúp đỡ mang thức ăn rồi Lưu Cẩm Vinh vẫn còn đứng ở quầy thu ngân hoài nghi nhân sinh.
Tầm mắt đảo qua mọi người đang ngồi ăn cơm, biểu cảm vô cùng kỳ quái.
‘Này này! Ăn ngon lắm ư!’
‘Các ngươi có biết cá các ngươi đang ăn là do tự tay ảnh đế giết không?!’
‘Các ngươi có biết người vừa mới mang thức ăn cho các ngươi là Hội trưởng Hiệp hội Mỹ thực không?!’
‘Các ngươi căn bản là không biết gì hết!’
Lưu Cẩm Vinh bày ra một khuôn mặt hoài nghi nhân sinh, tầm mắt lại nhìn về phía bàn ăn, sau đó… Nuốt nước bọt.
Màu sắc, hương thơm của những món ăn này tuy trông rất bình thường, nhưng ngược lại bởi vì cách xử lý đặc biệt nên khiến cho các món ăn gia đình trông vô cùng bình thường đấy lại thơm không cưỡng được.
Ông ta vốn khinh thường nơi này, nhưng hiện tại hết lần này đến lần khác bị đả kích, một lần lại thêm một lần bị làm cho khiếp sợ, khiến cho ông gta không thể không dâng lên một ý tưởng ‘món ăn ngon của quán ăn này có lẽ rất ngon’.
Còn không phải sao, nếu không ngon, làm thế nào có thể khiến nhiều người đến một nơi hẻo lánh như vậy để ăn?
Làm sao có thể làm không ít người phải chờ đợi ở cửa?
Hơn nữa mùi hương của những món ăn còn rất thơm… Không còn gì để nghi ngờ nữa, chắc chắn những món ăn này rất ngon.
Những khách hàng này giống như đã đói bụng ba ngày ba đêm, mỗi người đều ăn rất nhanh như sợ bị người khác cướp hết, còn có bộ dáng say sưa kia cứ như rằng đang ăn tiên đan vậy!
Lưu Cẩm Vinh lại nuốt nước miếng, ông ta bỗng cảm thấy đói bụng.
Nhưng không ai để ý đến ông ta.
Ông ta cứ như vậy treo ra một gương mặt hoài nghi nhân sinh, chờ đợi lại chờ đợi, rốt cuộc cũng chờ được đến lúc khách hàng lục đục rời đi.
Bàn ăn của khách hàng cuối cùng còn chưa thu don xong, Lưu Toàn Phúc cùng chú Nam đã bưng thức ăn đi ra, đều là đồ ăn của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký.
Từ Tú Uyển thì đi múc cơm, mỗi người một chén đặt ở trên bàn ăn.
Diệp Dư Chiêu và Sư Huyền ở hậu viện cũng đã trở lại ngồi ở trên bàn ăn, ánh mắt chờ đợi nhìn về phía phòng bếp.
Trình Nguyên Hoa ở trong ánh mắt chờ đợi của mọi người bưng một cái nồi đất chậm rãi đi ra.
“Xong rồi sao?” Tầm mắt Diệp Dư Chiêu vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nồi đất, nhẹ giọng hỏi.
Trình Nguyên Hoa gật gật đầu: “Ừm, hai tiếng bốn mươi lăm phút, thời gian vừa đủ.”
Lưu Cẩm Vinh còn đứng ở quầy thu ngân, có chút luống cuống tay chân.
Ông ta hiện tại đã sớm không còn sự cuồng vọng như lúc mới tới, tầm mắt cũng không dám nhìn đám người Trình Nguyên Hoa mà phi thường chột dạ.
Cuối cùng vẫn là Lưu Toàn Phúc đưa tay, lôi kéo Lưu Cẩm Vinh ngồi ở bên cạnh mình: “Cha, cha cũng đến nếm thử món ăn con cùng với sư phụ làm ra đi, là thịt cua viên đầu sư tử hầm, nhà hàng chúng ta cũng thường xuyên nấu món này nên cha nếm thử xem!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất