Sự không vui thể hiện rất rõ ở khuôn mặt ông ta, đôi mắt trợn lên đầy tức giận, vì da khá trắng nên có thể nhìn thấy những đường gân đang giật giật.
Vốn là người hiểu cha mình nhất, Lưu Toàn Phúc biết rõ tính cách gây mất thiện cảm với người khác của cha và của mình là từ đâu ra, cậu ngay lập tức đưa tay ngăn cản, liên tục vỗ vào ngực cha mình: “Cha! Người không nên tức giận, con mới là người kiên trì xin bọn họ được ở lại đây mà, con rất muốn đi theo sư phụ ta học tập, con cũng thích nơi này nữa.”
Lưu Cẩm Vinh hung hăng trừng mắt nhìn Lưu Toàn Phúc: “Con câm miệng cho cha!”
Sau khi trừng xong, tầm mắt của ông ta nhìn về phía Trình Nguyên Hoa, biểu tình lãnh đạm: “Cô là chủ ở đây đúng không?”
Trình Nguyên Hoa nhìn người đàn ông vừa đặt câu hỏi kia, cô không muốn nói chuyện với người này.
Lưu Cẩm Vinh tiếp tục nói: “Con trai tôi không hiểu chuyện, không biết ý nghĩa của việc bái sư, hơn nữa nó còn phải truyền thừa cách làm ẩm thực Giang Tô chính tông, không cần ở bên ngoài học tập, trong khoảng thời gian này làm phiền cô rồi, hôm nay tôi sẽ dẫn nó trở về.”
Trình Nguyên Hoa vẫn không nói gì. Lưu Cẩm Vinh nhíu mày: “Sao cô không nói gì? Đây là muốn tiền sao? Được! Báo số đi.”
Ánh mắt Diệp Dư Chiêu mang theo sự kinh ngạc, anh cười lạnh một tiếng, đang chuẩn bị nói chuyện, Trình Nguyên Hoa lại kéo anh lại, cô nhìn thẳng về phía Lưu Cẩm Vinh, không có biểu tình gì, thần thái bình tĩnh: “Tôi không nói lời nào là bởi vì tôi cảm thấy mình không nên mở lời vào thời điểm bây giờ và cũng không cần phải lên tiếng, Lưu Toàn Phúc năm nay cũng được 21 rồi, đi hay ở, đều là quyết định cuối cùng của cậu ta, tôi không có quan hệ và cũng không có ảnh hưởng gì đến quyết định đấy cả.”
Lời này chính là nói Lưu Toàn Phúc đã trưởng thành, người khác không có đạo lý can thiệp vào quyết định của cậu, kể cả có là cha mẹ thì cũng chỉ là một trong những yếu tố nhỏ ảnh hưởng đến quyết định đấy thôi.
“Tôi là cha của nó, tôi đương nhiên có thể quản nó!” Lưu Cẩm Vinh tức giận, ánh mắt ông ta trừng lớn, mặc dù đó là một mắt nhỏ, nhưng khi trừng lớn vẫn rất phi thường, có khí thế: “Tôi cũng đã mua vé xong rồi, đợi lát nữa liền dẫn nó đi, tôi chỉ đến đây báo với cô rồi sắp xếp đồ thôi”
Nói xong, Lưu Cẩm Vinh lại nhìn về phía Lưu Toàn Phúc: “Mà quên đi, lấy những đồ quan trọng mang theo là được rồi, những thứ khác thì không cần, cha đang rất bận, không có thời gian rảnh để trì hoãn công việc cho con đâu, nhanh đi thu dọn đi.”
Ông ta đứng lên, làm vẻ mặt nghiễm nhiên muốn lôi Lưu Toàn Phúc đi. Lúc này, Lưu Toàn Phúc buông tay cha mình ra, chạy đến sau lưng Trình Nguyên Hoa đứng: “Con không trở về, con đã trưởng thành rồi, hơn nữa, con cũng đã bái sư, sư phụ con ở đâu con liền ở đó!”
Cậu ưỡn lồng ngực hơi mập mạp của mình ra, ánh mắt lộ rõ sự kiên định của một thiếu niên ở tuổi 21. Lưu Cẩm Vinh hơi sửng sốt, lập tức không thể tin mà nhìn về phía Lưu Toàn Phúc: “Con vừa mới nói cái gì?!”
Lưu Toàn Phúc nghiến răng: “Con muốn nói, con sẽ không quay lại!”
Lưu Cẩm Vinh tức giận vỗ ngực, tay vịn bàn ăn, trừng mắt, ánh mắt mang theo phẫn nộ: “Con không trở về sao? Con nói lại một lần nữa cha xem nào!”
“Con không về!” Lưu Toàn Phúc quả nhiên lại nói một lần nữa.
“Được rồi, tôi không nói nổi cậu nữa! Đúng là không có phép tắc, không coi ai ra gì, trước kia cậu chạy đến đây, người làm cha như tôi có thể coi cậu đây là đi ra ngoài mở mang kiến thức, tôi lúc đấy cảm thấy yên tâm liền thả cậu ra ngoài một năm, tự do bay nhảy, kết quả thì sao? Cậu còn muốn ở bên ngoài bái sư không muốn trở về, cậu xem tôi có đánh chết cậu không!”
Lưu Cẩm Vinh nói xong, cởi giày tiến về phía Lưu Toàn Phúc, muốn đánh cậu một trận.
Đám người Trình Nguyên Hoa cùng Diệp Dư Chiêu lập tức ngăn người lại, Lưu Cẩm Vinh có khí lực quả thật lớn, cũng may, Diệp Dư Chiêu có khí lực cũng không nhỏ, vẫn là ngăn lại được.
Lưu Cẩm Vinh còn đang mắng: “Tôi trước kia dạy cậu như vậy sao? Nuôi cậu lớn như vậy, cậu lại nói đi là đi, bây giờ còn không trở về?! Một miếng xá xíu* còn tốt hơn cả cậu! Cậu đây là muốn công thức món ăn Giang Tô của nhà họ Lưu sau này sẽ bị thất truyền hay sao?!”
*Ở đây giống như Việt Nam, câu này như câu “Tao để trứng ra ăn còn tốt hơn đẻ mày” ấy, nhưng nguyên tắc để thịt xá xíu nên mình để nguyên.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất