Nếu như chưa từng nếm thì còn tốt, có thể an ủi bản thân không chừng giống mì tôm thôi, chỉ thơm chứ không ngon.
Nhưng mà nếm thử rồi…
Biết đó là một loại mỹ vị, lúc này chỉ có thể nhìn không thể ăn, rõ ràng là hành hạ mà.
Hai người bạn nước ngoài không chịu được nữa, dùng tiếng Trung hơi sứt sẹo của mình nói.
“Rất ngon…”
“Bọn em vẫn, muốn ăn…”
Cậu em họ đỏ mặt, ấp a ấp úng, chỉ là không tiếp tục ăn bánh mì nữa.
Đỗ Thu Lượng cười xán lạn: “Không cần làm khó bản thân, yên tâm đi, anh sẽ không giống thím ép mấy đứa đâu.”
Này thì sính ngoại, đáng đời!
Trình Nguyên Hoa không hề biết rằng ở cách đó hơn nghìn cây số, có người dùng đồ ăn ngon của cô gửi đi để vả mặt người khác, giành lại danh dự cho món ăn Trung Quốc.
Sau khi cô gửi đồ đi thì không quan tâm nữa, đến Weibo cũng rất ít khi mở ra xem.
Bây giờ cô đang cau mày đứng ở khu gia vị trong phòng bếp, ánh mắt sắc bén.
Gia vị mất một ít.
Từ sau khi Trình Nguyên Hoa mở quán, gia vị vẫn luôn đặt ở trong phòng bếp, cũng không phải cô không quan tâm việc phối phương bí truyền của hệ thống bị lộ, mà là số gia vị này thực sự quá nhiều, mỗi một món ăn lại phải dùng các loại gia vị khác nhau, còn nhiều loại nữa.
Nếu không phải trong đầu cô có hệ thống, có thể trực tiếp tra cứu, bản thân cô cũng không thể nhớ nổi, huống hồ là người khác.
Cũng vì vậy mà cô chưa từng giấu.
Người trong quán cũng rất quy củ, thành thật làm việc, rất hiếm khi kiếm chuyện.
Nhưng Trình Nguyên Hoa quả thực cảm nhận được gia vị ít đi.
Mỗi món ít đi không nhiều, nếu không phải lúc trưa nay Trình Nguyên Hoa đếm lại gia vị, chắc chắn cô sẽ không nhận ra.
Trong số gia vị này có không ít loại là thuốc đông y, trong đó có loại gia vị thái thành miếng, bản thân Trình Nguyên Hoa tự thái, mỗi lần làm gà hầm nấm đều cho một miếng.
Trưa nay lúc Trình Nguyên Hoa cầm lên xem phát hiện vẫn còn mười lăm miếng, cô thấy chỉ đủ cho hôm nay dùng nên đặt thêm một ít, ngày mai sẽ có người mang đến.
Chỉ là vừa rồi nhìn phát hiện thiếu một miếng.
Trình Nguyên Hoa ẩn ẩn cảm thấy không chỉ là một gia vị ít đi, mà là tất cả gia vị đều ít đi, hoặc là gia vị của một món nào đó ít đi.
Cô không thể chắc chắn là do mình mẫn cảm, hay quả thực có người vào phòng bếp lấy gia vị đi.
Mà mục đích lấy gia vị đi là gì?
Những nghi ngờ này khiến cho Trình Nguyên Hoa cau chặt mày.
“Sư phụ, chị nghĩ gì đó?” Lưu Toàn Phúc khó hiểu.
Trình Nguyên Hoa lắc đầu: “Không có gì, chỉ suy nghĩ chút chuyện thôi, chuẩn bị đồ buổi tối đi.”
Nói xong sắc mặt cô như bình thường quay đầu làm bữa tối.
Không phải cô nghi ngờ Lưu Toàn Phúc, chỉ là cho dù người khác cầm gia vị đi đâu làm gì, bây giờ cô không thể rút dây động rừng.
Tối hôm đó đợi sau khi tất cả mọi người trở về.
Trình Nguyên Hoa đến chỗ hẻo lánh gọi điện thoại.
“Diệp Dư Chiêu, tôi muốn nhờ anh giúp đỡ.”
Việc gia vị giống như chưa từng xảy ra, từ hôm đó, Trình Nguyên Hoa càng chú ý đến phòng bếp hơn, nhưng chưa từng xảy ra thêm bất cứ chuyện gì, đồ khác cũng chưa từng bị động đến.
Dường như việc mất gia vị chỉ là một giấc mơ của Trình Nguyên Hoa.
Cô lặng lẽ quan sát người trong quán, chú Nam, ông Lý, thím Châu, Châu Đại Phát, thậm chí cả Lưu Toàn Phúc và Sư Huyền, Trình Nguyên Hoa cũng từng lặng lẽ quan sát.
Không có gì bất thường.
Dường như việc mất gia vị chỉ là do Trình Nguyên Hoa quá mẫn cảm mà thôi.
Một tuần sau.
Tiệm Mỹ Thực Trình Ký thường xuyên có người nổi tiếng trên mạng đến quán ăn cơm, cũng có rất nhiều người có quyền có thế bắt đầu đến ăn.
Người có địa vị muốn tranh chỗ đến dùng bữa dù sao cũng dễ hơn người bình thường.
Đương nhiên vẫn có rất nhiều người ở nơi khác vận may không tệ giành được chỗ, bọn họ thường xuyên kéo cả nhà cùng đến, ăn xong ở lại thôn Thang Hòe, cảm nhận không khí của nông thôn rồi mới rời đi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất