Trở Thành Quốc Bảo Nhờ Mỹ Thực - Trình Nguyên Hoa (FULL)

Còn về điện giật…
Cái này cũng hết cách, chỉ có thể nằm thẳng mặc nó giật thôi.
Trình Nguyên Hoa: “…”
Nghĩ thôi đã thấy CMN tuyệt vọng.
Cô lại cắn một miếng bánh thật lớn, bên cạnh truyền đến tiếng nuốt nước miếng.
Trình Nguyên Hoa nhìn qua phát hiện là Dương Lâm.
“Ông ngoại…” Vẻ mặt của cô rất bất đắc dĩ.
Dương Lâm nhìn cô, ánh mắt không nhịn được liếc về phía miếng bánh trong tay cô, ý nghĩa thế nào không cần nói cũng rõ.
“Khẩu phần bánh ngọt hôm nay ông đã ăn hết rồi, sức khỏe của ông như vậy không thể ăn quá nhiều đường.” Trình Nguyên Hoa không hề lưu tình trực tiếp từ chối.
Đầu mày Dương Lâm lập tức cau lại, giọng nói mang theo sự oán giận: “Vậy cũng không thể chỉ được ăn mỗi một miếng nhỏ đó, trước đây ông ăn bao nhiêu cũng không sao, ông không bị ba bệnh cao, sao lại không được ăn?”
Trình Nguyên Hoa: “…Nếu ngày nào cháu cũng dung túng cho ông ăn, vậy thực sự sẽ bị ba bệnh cao.”
Dương Lâm: “…”
Ông cụ không nói gì nữa, thở dài, rời khỏi với vẻ mặt buồn bã.
Trình Nguyên Hoa bất đắc dĩ, mọi người đều nói đứa trẻ già, đứa trẻ già, tuổi tác càng lớn ngược lại càng ngày càng giống một đứa trẻ.
Trước đây Trình Nguyên Hoa không hay về, hai vợ chồng Trình Trường Tây mặc dù thường xuyên trở về thăm hai ông bà, nhưng cũng không giống như Trình Nguyên Hoa bây giờ, ngày ngày ở cùng nhau.
Hai người bây giờ có cháu gái bên cạnh, mà sự nghiệp của cháu gái lại có thành quả, mỗi ngày ăn ngon mặc đẹp, người trong thôn đều rất hâm mộ bọn họ.
Do đó bọn họ càng ngày càng phấn chấn tinh thần, cũng càng ngày càng biết kiếm chuyện hơn.
Cũng giống như việc không được ăn bánh ngọt sẽ không vui, trước đây Dương Lâm chắc chắn sẽ không như vậy, nhưng càng như vậy Trình Nguyên Hoa càng vui, chỉ là cô phải bỏ thêm chút thời gian để đối phó với đứa trẻ già này thôi.
Bánh ngọt trong tay đã ăn hết, Trình Nguyên Hoa quay người đến sảnh trước tìm thấy Sư Huyền vẫn còn hoang mang ngồi ở đó.
“Sư Huyền.” Trình Nguyên Hoa nghiêm túc gọi.
Sư Huyền ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt mang theo sự khó hiểu.
Trình Nguyên Hoa: “Anh còn muốn ở lại đây tiếp không?”
Sư Huyên suy nghĩ rồi gật đầu.
Anh ta không biết mình nên đi đâu, trước đây vốn dĩ anh ta đã chuẩn bị rời khỏi thế giới này, nhưng sau khi ở đây đã từ bỏ suy nghĩ đó, ăn đồ ăn ngon, sống cũng thoải mái, suy nghĩ muốn rời khỏi thế giới này của anh ta đã rất lâu không xuất hiện nữa.
Không muốn rời khỏi thế giới này, đương nhiên cũng không định rời khỏi đây.
Nghe vậy Trình Nguyên Hoa mỉm cười: “Nể tình anh là thần tượng, trước đây tôi không bảo anh làm việc, nhưng nếu như anh vẫn muốn ở đây tiếp, anh phải trả tiền hoặc là làm việc.”
Sư Huyền: “…”
Trình Nguyên Hoa biết Sư Huyên không có tiền.
Mặc dù cô không biết rốt cuộc vị Ảnh đế này đã trải qua chuyện gì, không những bị bệnh trầm cảm trong lúc đang ở đỉnh cao sự nghiệp, lại đột nhiên biến mất khỏi giới giải trí, trên người còn không có mấy đồng tiền.
Kiếm tiền ở giới giải trí vô cùng nhanh là việc ai ai cũng biết.
“Tôi phải làm gì…” Ánh mắt Sư Huyền vô cùng hoang mang.
Dù sao trước đó Lưu Toàn Phúc cũng có ý đồ bắt anh ta làm việc, nhưng anh ta thực sự làm cái gì cũng không được, cuối cùng cậu chỉ đành bỏ đi suy nghĩ bắt anh ta làm việc.
Trình Nguyên Hoa mỉm cười: “Kéo cá, giết cá. Sau này cá của Tiệm Mỹ Thực Trình Ký sẽ do anh giết, chốc nữa anh đi theo ông ngoại tôi và ông Lý học, từ ngày mai anh bắt buộc phải một mình làm hết.”
Từ lâu rồi cô đã cảm thấy cứ để Dương Lâm vất vả giết cá không tốt lắm, nhưng lại thấy rằng quán không nhất thiết phải thuê thêm một người, nếu Sư Huyền đã muốn ở lại, cô cũng không làm được việc đuổi người này đi, vậy thì để anh ta tiếp nhận công việc của Dương Lâm.
Với cả ông Lý nữa, ông ấy đã nhiều tuổi, Trình Nguyên Hoa cũng không muốn để ông bắt cá.
Sư Huyền: “…”
Buổi chiều, ở sân trước xuất hiện một cảnh.

Ads
';
Advertisement