Lâm Thanh Thanh đẩy của nước vào thì vừa vặn nhìn thấy một màn này, tức khắc trong lòng cô cảm thấy rẻ ẩm khó chịu.
Qua một tháng vừa rồi cô đã cảm nhận được sự chân thành mà Lưu Chính giành cho mình.
Lòng người đều bằng xương bằng thịt, cô cũng không phải là kẻ có trái tim băng đá, sự dịu dàng của anh giành cho cô khiến cán cân trong lòng cô từng chút một nghiêng về phía anh.
Lâm Thanh Thanh từ đằng sau ôm lấy anh ghé vào trên lưng anh, cảm nhận tấm lưng dày rộng của anh: "Đừng cho em nhiều tiền như vậy, em không dùng đến.” "Ừ." Lưu Chính ưỡn eo, bàn tay to rỗng của anh nắm lấy bàn tay bé nhỏ đang ôm lấy eo của mình. Trước cứ cầm đi đã, phòng khi cần gấp thì lấy ra dùng.
"Lưu Chính, sao anh lại tốt với em như vậy?” Cô cảm thấy mình không đáng. Từ khi kết hôn đến nay, đều là anh quan tâm chăm sóc cô. Anh kết hôn với cô, ngược lại giống như kết hôn với một gánh nặng vậy.
"Chồng không nên đối tốt với vợ à."
Lâm Thanh Thanh lắc đầu không phải không nên, mà là anh quá tốt với cô, khiến cô cảm thấy áy náy thua thiệt anh.
Lưu Chính xoay người ôm cô vào trong ngực: “Đừng nghĩ nhiều, anh muốn đối tốt với em, em không cần cảm thấy ngượng ngùng khó xử. Là anh nguyện ý cho em.
Anh nguyện ý cho cô ấy tất cả những gì anh có, chỉ cần cô muốn, thậm chí đến cả mạng sống của mình, anh cũng có thể cho cô.
“Nhưng anh đối xử với em như vậy là tốt quá mức quy định rồi, anh sẽ chiều hư em mất.” Ví dụ như bây giờ đây, cô cũng đã không còn ý định muốn ly hôn với anh sau khi tốt nghiệp đại học nữa. Thậm chí cô còn sợ sau khi lên đại học, cô sẽ khó mà thích ứng được với cuộc sống không có anh bên cạnh.
"Vậy em yêu chiều anh đi” Lưu Chính kéo cô ra khỏi lồng ngực, lấy một chiếc váy trắng hoa vàng: “Mặc váy vào, để tôi làm em một lần.”
Anh còn chưa bao giờ làm chuyện đó khi em mặc váy đâu.
Hai gò má của Lâm Thanh Thanh lập tức đỏ ửng, cô cụp mắt xuống, khẽ gật đầu, ừ một tiếng.
"Thật sao? Em chịu?" Bản thân Lưu Chính cũng có chút không xác định.
“Chịu, nếu anh muốn..." Cô sắp vào đại học rồi, mỗi học kỳ chỉ có thể về đây một lần, nếu anh muốn thì cũng không phải là không thể.
Lưu Chính hào hứng bế cô lên, xoay một vòng: "Vợ anh là tuyệt nhất.
"
“Em đi thay váy đã.” Lâm Thanh Thanh cúi đầu cầm lấy cái váy, cho dù đã đồng ý với anh rồi thì cô cũng vẫn sẽ cảm thấy xấu hổ ngượng ngùng.
"Nhớ không được mặc áo ngực đâu đấy.” Lưu Chính ghé sát tai cô, thổi hơi nóng.
Lâm Thanh Thanh đỏ mặt rời khỏi phòng, vào phòng tắm thay váy. Lưu Chính thì ngồi trong phòng đợi cô.
Khi Lâm Thanh Thanh một lần nữa đẩy cửa bước vào, trên người cô mặc một chiếc váy dài đến đầu gối màu trắng điểm hoa vàng, cổ áo tròn để lộ làn da trắng ngần dưới cổ, mái tóc đen xõa xuống quá vai càng khiến cô thêm xinh đẹp, thanh mảnh.
Lưu Chính ngồi ở mép giường, hai tay nắm chặt, dáng vẻ thanh thuần này giống y như lần đầu tiên anh nhìn thấy cô khi mới xuất ngũ trở về nơi này.
Đứng trên con đường mòn trong rừng, mặc váy dài trò chuyện cười đùa với mấy người bạn trong thôn. Cô vừa nói vừa cười, làn gió nhẹ thổi tới, hất tung mái tóc cô lên, nụ cười của cô cũng theo gió thổi vào trái tim anh...
Lưu Chính đứng dậy, không đợi nổi mà đi về phía cô. Thân hình cao lớn của anh đứng trước mặt cô, chặn ánh sáng của cô, bao phủ cả người cô dưới cái bóng của anh.
Tiến sát lại, anh mới nhìn thấy rõ, cô thật sự không mặc áo lót. Hai bầu vú cộm lên bên dưới lớp vải dệt hơi mỏng, lộ rõ núm vú.
Lưu Chính nhịn không được vươn tay sờ soạng một phen, trên lớp vải lụa là núm vú nhô ra, ngón tay anh xoay chuyển, giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Em thật đẹp.."
ما
Lâm Thanh Thanh xấu hổ đến đỏ cả tại.
Lưu Chính tiến sát vào người cô, đẩy cô vào bức tường phía sau rồi cúi đầu hôn xuống.
“Ừm.” Lâm Thanh Thanh bị nhiệt tình của anh làm cho sợ hãi, nhưng cô vẫn phối hợp mà ngẩng đầu, đón ý nói hùa cùng anh hôn môi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất