Tình Yêu Nóng Bỏng - Lâm Thanh Thanh - Lưu Chính

 

"Lại đây anh nói cho em biết anh muốn ăn cái gì." Lưu Chính từ trên giường dịch tới mép giường, vết thương trên ngực anh đã được băng bó gọn gàng, trên vai còn cuốn vào vòng băng gạc trắng, để bọc kín khu vực bị thương. 

Anh gật đầu với Lâm Thanh Thanh, rồi cô từ từ tiến lại gần anh hơn, cô thật sự muốn làm điều gì đó cho Lưu Chính. 

Lưu Chính đưa tay ra một tay túm lấy rồi kéo cô vào lòng. 

Lâm Thanh Thanh bất ngờ mà kinh hô một tiếng thì người đã ngồi trong lòng ngực anh rồi. 

“Cẩn thận vết thương trên người.” Lâm Thanh Thanh chỉ quan tâm đến vết thương trên người anh, cô sợ miệng vết thương lại vỡ ra, chảy máu. 

"Không phải em hỏi anh muốn ăn gì sao." 

Lưu Chính cúi đầu, nhìn cô đáng yêu trong lồng ngực mình lúc này, nói với ngữ khí ái muội. 

"Vậy anh muốn ăn cái gì?" 

"Anh muốn ăn em!” Lưu Chính cong môi cười, hai tay ôm cô vào trong ngực, làm cho cô không cách nào chạy thoát. 

Lâm Thanh Thanh không dám dùng sức né tránh, cô sợ mình lại lần nữa làm anh bị thương. Lâm Thanh Thanh hờn dỗi nhìn anh: "Anh đứng đắn một chút được không? Em nói nghiêm túc đấy, anh muốn ăn gì để em đi nấu." 

Sao anh lại không đứng đắn nào? Muốn ăn vợ mình thì không được chắc? Nhưng hiện tại anh chỉ muốn ăn em." Lưu Chính cúi đầu hôn nhẹ lên má cô: "Thấy em vì anh mà khóc, lòng anh lại khó chịu. Anh muốn làm em khóc, nhưng không phải là khóc như thế... 

Lâm Thanh Thanh dựa vào ngực anh, hai tay ôm lấy eo anh, không còn kháng cự anh như trước nữa: “Nhưng em không muốn anh gặp chuyện không may, em không muốn anh bị thương, nếu... Em nói nếu lần này anh có chuyện gì, em sẽ hối hận cả đời” 

Lưu Chính cảm nhận được bàn tay non mềm của cô ôm lấy eo mình, trong lòng không khỏi cảm thấy ngọt ngào khó tả. Đây là lần đầu tiên cô vợ nhỏ chủ động với anh thế này đấy, lần bị thương này đúng là có giá trị. 

“Không đâu, chỉ cần em không đuổi anh đi thì anh vẫn sẽ luôn ở bên cạnh em.” Cảm nhận được sự dịu dàng của cô, Lưu Chính ghé vào tai cô, thổi hơi nóng: “Nhưng bây giờ anh thực sự muốn ăn em. Không tin em sờ nó thử coi, thằng em của anh cứng đến phát đau rồi này.” 

Vừa nói anh vừa nắm lấy tay cô ấn lên trên đũng quần mình, thứ cực lớn ở đũng quần nóng đến mức cách một lớp quần cũng đều có thể cảm nhận được. Hình dạng và độ cứng của nó chưa bao giờ là thứ mà cô có thể tiếp thu. 

Lâm Thanh Thanh muốn rút tay lại, nhưng anh đã ấn chặt tay cô xuống. 

Anh ghé sát mặt cô, cọ cọ má lên má cô: "Em có cảm nhận được không? Nó muốn đâm vào cái huyệt nhỏ của em lắm, cực kỳ cực kỳ muốn..." 

Mặt Lâm Thanh Thanh tức khắc đỏ lên: "Anh, anh còn đang bị thương đấy." Cho dù thể lực của anh có tốt như thế nào đi nữa, cho dù anh có muốn thế nào đi nữa, nhưng đã bị thương thành dạng này rồi, thì sao có thể tùy tiện như vậy được. 

"Không sao, em ra sức là được.".. 

"Em ra sức?” Lâm Thanh Thanh không hiểu ý anh lắm. 

Hai tay Lưu Chính ôm lấy vòng eo nhỏ của cô, dùng sức nhấc bổng cô lên, tách hai chân cô ra, để cô ngồi lên trên đùi mình: "Như thế này này." 

Anh ôm cô, cô quành hai chân ngồi trong lòng anh, hai người nhìn nhau, ngay cả hơi thở đan xen cũng trở nên cực kỳ mập mờ ái muội. 

Lúc này Lâm Thanh Thanh đã hiểu ý anh. Trước đây đều là anh ở trên cô ở dưới, còn lần này vị trí của hai người đã thay đổi. 

Nhưng cô sẽ không ... 

Lâm Thanh Thanh ngây ngô, hoàn toàn không biết nên làm thế nào cho phải, cô chỉ nhìn Lưu Chính đầy tha thiết. 

Lưu Chính không khỏi buồn cười, cô vợ nhỏ của anh ấy à... 

eyJpdiI6Ikt1SWs1MDhRSGdYTUw0WnlIeGs2TVE9PSIsInZhbHVlIjoiWGxBaXE4TWUreVBuYnN3YzlTUFwvV3JzT0l2ZE96Uks1VkZ3MlY0dENZWE1qRkNRbVlRTHhaeUp6SVFROTFCbVwvOVlGd1dHU0hqQ3ZsNnJJaWxNQ1MyaTJENzg4NDVjeDBQTzNaam4yaFlnNURQNlExditsTWp4dEVReGxsXC96YWVSVTVmSGFSQWdaXC9KMjNIK2dyOG80U1wvaHlNXC9VMURiMzdKVVcxdTJ0WHFNNkVSWkhjSzZ0TWMwRk50cTExcDlKek5hRkx1aUE1bzRFXC9NZUtEdUh2TDVJanJYSEFLT0NxTFdNMTZibjVtSnBPKzZKZmZLZUtRU09ldmlRcEZtbndOOFQrRFJBWnUyXC9vNWJIQVdTSEhGY1wvbWRYNnRocU5Ec1Q4cTdqSXh2a0RZWmJqdURBdVNJOTV0UTMzWkhLNXNjODZHWUd3VU9CbnZnYzYrdlI4cHdIajJiTUxVMlVhU1dpRkt4M0VmNVZoUEtYdEh4N0NKU2dlTFMrY1VkODRZWTBZbXk0YUtJbjU2aWxmTHFpOVwvbm80amkrWHpqYk9aZHM4K0d6UmY3a0hEVzJRMk9keU9vT0FLRExZbFVGb01zUjhwVUZqUXhTaDFwM3hkVnpNWkNnPT0iLCJtYWMiOiI1YTAzYjljNmI0ODYwOTAyYjFiYzQ4NmU0NTJkZTg3ODBmOTZjM2M1ODkzNmNjZmRjZDc4NmI4ZWFjODcxNDBmIn0=
eyJpdiI6IlNHYnN2SzRlNXlpS3lEaEw4VlFhNWc9PSIsInZhbHVlIjoiWDZPMmxmY1VHWXFxOUlKb1lHNE10TzRuWVA0TGdFcEtvYVBHbWM0S1VHTHNFVnRrSVZIbUl3N0tnMTduWm9EWjF1N0VWYnNGU3VwKzZKekhBMENncTM4TWtOcXBxNUFGSTdieHFORzE3Q2FTdzlhVENEYUtvc1g4Q080MmpDekZpTStnamtua0hvSXB5YXl4YXpaSFJSS051RkFXWGczYlV0NURLRHkzdXpnRkFmTlJvWWZLMzR0TUdSQ0RISG5qemFuMUh4bjJFSEpBbmZrK05ubHl0U0loOHB4cTZQQTRiZWJCRVlJa1o4UkFIK2dlZGJXbng3RW10MGxBdmhjbmJHY1crTkRVemphK2NENERoU1wvUFA5bGtIZ0RDWHZ5Z1oxa0daU0VCZEVNVG9MbWxYRTdKSnNkU3dUVWF1dGJydldHVW13U3ZadFZqRmNBZVZIa0NWZDI3NkM4VjJCY1d3cWxmWWFuQVRwNmFLM2xuYklETENjdWxvTFNwdUc4dFRKcyt5OWdseWQ2WExYbEVWWVVTWDI0MTFLQ29DZjgwQzMxaWQycVNXQjlYdmVCRytCd1hBTnFWQTVKMmRYSFE2MTZiSFFaQnVEaDl6UGxxajBmXC9mdz09IiwibWFjIjoiZjU5MGU1YjljN2Q2OTM0MDk2N2E1NDcyZTQ2NmI3MmM2MTU0ZGFlNjQxZmNhMzJlODJlNjU3MGI1OTUwYzJkOSJ9

tay móc lấy mép quần lót là cự vật đã gấp không chờ nổi mà nhảy ra ngoài đập vào lòng bàn tay cô.

Ads
';
Advertisement