Chương 98: Còn nhỏ
Chị Dương cũng không ép buộc cô ta. Chị ta mang đồ ăn đi ra ngoài, sau đó trốn trong phòng thủ thỉ chuyện này với đoàn trưởng Triệu.
Anh ta hỏi: “Ai cơ? Là ai?”
“Không biết, Tịch Tịch cũng không nói rõ là ai.” Chị ta trả lời: “Nhưng nhìn con bé, có khi nào người ta đã bàn chuyện đính ước cưới hỏi rồi không?”
Nói vậy thì lại không phù hợp với Nghiêm Lỗi. Anh đã kết hôn mấy năm rồi, con cái cũng lớn thế kia. Hai người cảm thấy lúc trước đã nghĩ oan cho Lâm Tịch Tịch.
Đoàn trưởng Triệu hỏi: “Vậy con bé và cậu Tiểu Trương có hợp nhau không?”
“Ôi, em quên hỏi rồi.”
“Vậy để anh đi.”
“Thôi đừng. Con bé vừa mới nghỉ ngơi. Anh cứ để nó suy nghĩ thông suốt đã. Anh không thể cưỡng ép con bé trong chuyện này được.”
“Anh đừng vội.” Chị Dương nói: “Dù sao nó vẫn còn nhỏ.”
Lâm Tịch Tịch tháo vát, có thể đỡ đần nhiều việc giúp chị Dương. Cô ta cũng còn nhỏ, tạm thời không cần gấp gáp. Chị Dương nghĩ thầm, nếu giữ cô ta ở lại thêm hai năm, chị ta cũng có thể thoải mái hơn một chút.
Đoàn trưởng Triệu đồng ý.
Bên kia, nhà Nghiêm Lỗi cũng vừa ăn cơm xong. Anh đang đun một nồi nước bồ kết cho Kiều Vi.
Bồ kết được mua ở chợ hôm nay, chuyên dùng để nấu cho Kiều Vi gội đầu.
Nhà tắm mở cửa hai lần một tuần, vào ngày thứ ba và thứ sáu. Kiều Vi đã để lỡ hôm nhà tắm mở cửa vào ngày thứ sáu, nếu muốn tắm vòi nước có lẽ phải chờ đến thứ ba tuần sau.
Trong thời gian đó, cô phải tự mình tắm rửa gội đầu.
Nghiêm Tương cởi giày ngồi trên chiếc ghế tre mới mua, hai chân nhỏ nhắn trắng nõn khẽ đung đưa. Cậu bé vừa nhai một miếng khoai lang sấy, vừa nhìn bố đổ nước bồ kết vừa đun ra chậu. Mẹ cậu bé cúi người, nương theo dòng nước đang chảy để gội đầu.
Bố cậu bé vừa giúp mẹ gội đầu, vừa dặn dò những chuyện mà thứ hai cần làm. Hai người thủ thỉ trò chuyện, tiếng nói hòa cùng tiếng nước chảy róc rách.
Nghiêm Tương dùng hết sức chiến đấu với miếng khoai lang.
Nghiêm Tương ngồi sau còn nhỏ nên có rất nhiều chuyện không hiểu. Nhưng cậu bé cảm nhận được bầu không khí ấm hay lạnh.
Không khí bây giờ ấm áp mang theo hương thơm của bồ kết.
Hình ảnh này đã khắc sâu vào trí nhớ của cậu bé, sau này trở thành cảnh tượng mà cậu bé yêu thích nhất mỗi khi nhớ về.
“Khá tốt.” Kiều Vi khẳng định chất lượng của nước gội đầu bồ kết: “Loại bỏ dầu khá tốt, rất dễ chịu.”
“Đúng vậy. Từ nhỏ đến lớn anh gội bằng cái này.” Nghiêm Lỗi nói: “Thật ra ở nông thôn có rất nhiều thứ tốt.”
Kiều Vi nói: “Chỉ cần không thối thì em có thể chấp nhận. Không được thối.”
Nghiêm Lỗi cười ha ha, dùng nước ấm gội đầu cho cô.
Buổi tối nằm trên giường, Nghiêm Lỗi sờ eo cô, lại sờ trúng sợi dây.
“Không phải kinh nguyệt đã hết rồi sao?”
“Là sắp hết, không phải là đã hết.”
“Chuyện đó…”
“Không được.” Kiều Vi thẳng thắn từ chối.
Nghiêm Lỗi nhụt chí.
Kiều Vi phổ cập kiến thức khoa học cho anh: “Tuy chỉ có một chút, nhưng còn chảy máu, tức là tử cung vẫn chưa khép kín. Nếu làm bậy thì vi khuẩn sẽ xâm nhập, rất dễ bị nhiễm bệnh phụ khoa. Vậy thì rất rắc rối.”
Nghiêm Lỗi im lặng hồi lâu.
Kiều Vi tưởng anh không có hứng thú với chủ đề này, ai ngờ một lát sau anh đột nhiên lên tiếng: “Bệnh phụ khoa có gây ra mùi hôi không?”
“…” Kiều Vi trả lời: “Có.”
Anh lại hỏi thêm: “Vậy bệnh phụ khoa có thể trị không?”
Kiều Vi đáp: “Đương nhiên là có thể.”
Tiếng thở dài khe khẽ của Nghiêm Lỗi vang lên trong đêm.
Kiều Vi đoán chắc là anh có người quen dính đến loại bệnh này.
Dường như có gì đó hiện lên trong ký ức của cô, nhưng bộ lọc quá dày, giống như được bọc trong một lớp vật chất khiến cô không thể nhìn rõ. Cứ nghĩ đến việc tiến thêm một bước để tìm hiểu thì cảm giác chán ghét và khó chịu lại dâng trào.
Thậm chí cảm giác chán ghét còn mãnh liệt hơn lần đầu tiên nhìn thấy Nghiêm Lỗi.
Kiều Vi cũng không thể hỏi anh, đành phải tạm thời bỏ qua chủ đề này.
Sáng hôm sau, đoàn trưởng Triệu vừa dậy thì thấy Lâm Tịch Tịch đã chuẩn bị bữa sáng cho mọi người từ sớm.
Sự hiền lành chịu khó của cô cháu gái khiến anh ta rất hài lòng, chỉ dựa vào điểm này, anh ta nhất định phải tìm được nhà chồng tốt cho cháu gái.
“Tịch Tịch, cháu sao thế? Sao sắc mặt lại xấu như vậy?” Anh ta hỏi.
Hiện giờ Lâm Tịch Tịch vẫn đang mù mịt, nhưng thói quen sinh hoạt bao năm khiến cô ta phải dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà.
Nhìn cậu cũng đã dậy, Lâm Tịch Tịch uể oải nói: “Cháu ngủ không ngon.”
Chị Dương nháy mắt với Đoàn trưởng Triệu, ý bảo anh ta đừng ép hỏi cháu gái nữa. Đoàn trưởng Triệu hiểu ý vợ, cũng không hỏi thêm gì. Trong lúc ăn sáng lại chợt nhớ ra hỏi: “Hôm qua đi dạo với Tiểu Trương thế nào?”
Động tác cầm thìa của Lâm Tịch Tịch dừng lại.
Đầu óc của cô ta vẫn còn hỗn loạn, vẫn chưa biết sau này mình phải làm gì. Nhưng bây giờ phải giải quyết chuyện của Tiểu Trương đã.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất