Chương 88: Phong thái nhà quan
Cô ta không thể chịu nổi sự dạy bảo của người đàn ông này.
Sau khi cô ta rời đi, Nghiêm Lỗi lại chốt cổng, quay lại thì thấy Kiều Vi đang nghẹn cười.
Sao ngày nào cô cũng cười vậy? Nghiêm Lỗi cũng khó hiểu, từ khi Kiều Vi đi tỉnh về lại trở nên thích cười.
“Em cười gì?” Anh không hiểu ra sao.
“Khụ.” Kiều Vi nói: “Phong thái nhà quan thật là lớn.”
Nghiêm Lỗi này, ở nhà là chồng, là cha, là đàn ông. Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên Kiều Vi nhìn thấy một khía cạnh khác của anh.
Anh là đoàn trưởng, cấp bậc không thấp. Cấp dưới của anh có doanh trưởng, có đại đội trưởng, trung đội trưởng, tiểu đội trưởng và rất nhiều binh lính. Kiều Vi xuyên qua đây cũng đã gần một tuần, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy anh thể hiện phong cách lãnh đạo của mình.
Rất giỏi dạy bảo người khác, khiến một người trọng sinh như Lâm Tịch Tịch phải ngơ ngác.
“Đừng xen vào chuyện của người khác.” Kiều Vi nói: “Anh cũng không phải bố của cô ta.”
“Mặc kệ. Dù sao cũng gọi anh một tiếng chú, thấy thì nói mấy câu.” Nghiêm Lỗi nói: “Cô ta còn trẻ không hiểu chuyện, không biết học tập mới là điều tốt nhất trên đời.”
Ý định ban đầu của Kiều Vi là không để Nghiêm Lỗi liên quan nhiều đến Lâm Tịch Tịch. Bởi vì thật ra Lâm Tịch Tịch là người cùng thế hệ với bà ngoại cô, tư tưởng của thế hệ đó quá bảo thủ, khó thay đổi.
Cuộc hôn nhân của mẹ cô chính là một sai lầm.
Nếu không phải bà ngoại liều mình ngăn cản, thật ra mẹ cô hoàn toàn có thể ly hôn trước khi sinh con và sửa chữa sai lầm này. Nếu còn độc thân và chưa có con cái, con đường phía trước sẽ suôn sẻ hơn một chút.
Nhưng bà ngoại cô quá ngoan cố, kiên quyết không cho mẹ cô ly hôn, không muốn bị mất mặt như vậy. Sau đó, bà ngoại cô qua đời, cuối cùng mẹ cô cũng ly hôn và được giải thoát.
“Hoàn toàn không thể giải thích với họ.” Mẹ cô nói: “Giải thích cũng không hiểu.”
Nhưng Kiều Vi nhớ Nghiêm Lỗi thật sự rất thích người có học thức, anh xem trọng nguyên chủ vì cô ấy từng học cấp ba, lúc cưới cô ấy cũng đồng ý rất nhiều yêu cầu có vẻ quá đáng.
“Ở quê anh chưa từng đi học.” Cô hỏi: “Sao lại thích học như vậy?”
“Tất cả đều kém chất lượng, chỉ có học mới có chất lượng cao.” Nghiêm Lỗi không chút do dự nói.
Kiều Vi ho khan: “Tư tưởng này không đúng.”
Đó là tư tưởng cũ, bây giờ giai cấp vô sản mới cao hơn tất cả.
Nghiêm Lỗi nhìn thoáng qua cửa sân, sau đó lại nhìn Nghiêm Tương trong phòng nói: “Không phải chỉ nói với em thôi sao?”
Kiều Vi nói: “Sau này phải cẩn thận, đừng quen nói cho sướng miệng.”
Nghiêm Lỗi rất vui vì giác ngộ chính trị của cô cao như vậy. Anh nói: “Em yên tâm.”
Anh lại nói tiếp: “Lúc anh mới nhập ngũ, thật ra anh chỉ mới mười bốn tuổi, đã nói dối tuổi để nhập ngũ. Anh gặp một người lãnh đạo giỏi, anh ấy bảo anh nên đi học, phải học tập, phải có học thức.”
Thảo nào Nghiêm Lỗi nhất quyết muốn kết hôn với một học sinh cấp ba.
Hóa ra trong cuộc đời Nghiêm Lỗi lại có một người như vậy, hình như nguyên tác không nhắc đến, hay là cô bỏ sót hoặc quên mất?
Kiều Vi còn muốn hỏi thêm, nhưng Nghiêm Lỗi đã nói: “Anh ấy chết rồi.”
Kiều Vi: “Ồ…”
Lần đầu tiên đến đây, ấn tượng của Kiều Vi với Nghiêm Lỗi chỉ giới hạn ở miêu tả trong nguyên tác, lạnh lùng và nghiêm nghị.
Nhưng bây giờ Kiều Vi biết một người đàn ông sắt thép như Nghiêm Lỗi cũng có những cảm xúc tinh tế, không thể dùng mấy tính từ đơn giản là có thể khái quát được.
Cô đưa tay sờ vào gáy anh, nhẹ nhàng vuốt ve.
Giờ khắc này, Nghiêm Lỗi có thể cảm nhận được tình cảm của cô và anh tương thông với nhau.
Sự vuốt ve dịu dàng của cô là biểu hiện của sự thấu hiểu và an ủi đối với loại cảm xúc hoài niệm của anh.
Gió chiều phe phẩy trên mặt khiến người ta cảm thấy dễ chịu khó tả.
Vườn rau trong sân, bùn đất ven sông, lòng bàn tay của vợ, tất cả đều khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Khiến người ta muốn nhắm mắt lại và thưởng thức.
Kiều Vi thu tay lại: “Dù sao cũng là cháu gái ngoại của lão Triệu, anh đừng lải nhải quá nhiều, sẽ làm phiền người ta.”
Nghiêm Lỗi “chậc” đáp.
Thật ra Kiều Vi hiểu rất rõ suy nghĩ của Lâm Tịch Tịch, bởi vì cô cũng biết rõ tình hình tương lai giống cô ta, việc Lâm Tịch Tịch đến trường đi học là chuyện không thực tế.
“Người ta cũng không phải người không học vấn không nghề nghiệp.” Kiều Vi bảo vệ Lâm Tịch Tịch: “Lúc người ta ở quê còn đi theo thanh niên trí thức học văn hóa đấy.”
Nghiêm Lỗi nhướng mi: “Thanh niên trí thức? Thanh niên trí thức ở đâu ra?”
Kiều Vi sửng sốt: “Thì… thanh niên trí thức xuống nông thôn? Ở quê cô ta?”
“Nói nhảm.” Nghiêm Lỗi nói: “Anh còn không biết nhà lão Triệu ở nơi nào sao, quê anh ta làm gì có thanh niên trí thức. Thanh niên trí thức đều ở vùng hoang dã phương Bắc, Tân Cương và Hải Nam.”
Trán Kiều Vi đổ mồ hôi: “Không có sao? Là Tiểu Lâm, Tiểu Lâm khoe với em.”
Cô biết sơ lược về phong trào lên núi xuống làng có nhiều giai đoạn khác nhau, nhưng năm cụ thể tương ứng với giai đoạn nào thì cô không biết.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất