Chương 81: Đào giun
Đương nhiên Kiều Vi phải chào hỏi: “Chị dâu mua nhiều đồ ăn vậy à?”
“Ờm, hôm nay cấp dưới của lão Triệu định qua đây mở hội học tập.” Chị Dương là người nhiệt tình, gần đây lại gần gũi với Kiều Vi nổi tiếng kiêu căng này, khiến cho chị ta rất đắc ý, biểu hiện càng thân thiện hơn: “Nên tôi phải mau đi mua thức ăn, đám lính này có thể ăn thủng nồi trôi rế đấy.”
Chị ta còn nháy mắt với Kiều Vi.
Kiều Vi đưa mắt nhìn Lâm Tịch Tịch, cô ta không hề tỏ vẻ gì, hiển nhiên không biết hội học tập tối nay chính là hội xem mắt được tổ chức cho cô ta.
Kiều Vi nói: “Nếu cần gì thì nói với tôi.”
Chị Dương rất hài lòng về mối quan hệ hiện tại với Kiều Vi, cũng không khách sáo: “Phải mượn vài cái ghế.”
“Được, chờ tôi mua thức ăn xong về đưa qua cho chị.”
“Không cần, không cần đến cô, chờ Cương Tử, Anh Tử tan học, tôi kêu chúng nó qua bê.”
“Được.”
Thảo luận xong, hai nhóm người đi về hai phía.
Đoàn trưởng Triệu và chị Dương thu xếp giới thiệu đối tượng cho Lâm Tịch Tịch là chuyện Kiều Vi thích nghe ngóng. Nếu có thể để Lâm Tịch Tịch có lựa chọn khác bỏ qua Nghiêm Lỗi, cô và Lâm Tịch Tịch có thể cùng tồn tại ở thời không này, vậy là tốt nhất.
Mua xong đồ ăn về nhà, nhân lúc nắng chưa gắt, cô tìm công cụ Nghiêm Lỗi nói, vạch ra một khu vực hình vuông ở nền đất trong sân, gọi Nghiêm Tương: “Chúng ta đi đào giun.”
Cô không biết trồng rau, nhưng xới đất thì vẫn có thể làm được.
Suốt buổi sáng, cô xới hết mảnh đất giữ lại trồng rau này lên.
Nghiêm Tương thì tìm con giun trong đống đất xới lên. Trẻ con táo tợn, dám dùng tay không bắt giun.
Kiều Vi lấy một cái bình rỗng, đổ thêm ít đất rồi để con giun thô to vào trong. Cô còn nói với Nghiêm Tương: “Con giun sẽ không sinh con giống như bố mẹ, nhưng nếu như cắt con giun thành hai đoạn, sẽ biến thành hai con giun khác nhau.”
Cô còn hỏi Nghiêm Tương: “Chúng ta có muốn thử một lần không?”
Cô đã chuẩn bị cắt đôi con giun, Nghiêm Tương lại lắc đầu: “Rất đau, đừng thử.”
Được rồi.
Nồi tròn nhỏ nấu cơm trên bếp lò đang nấu cà chua mua về hôm nay, nấu đến trưa là thành tương.
Kiều Vi rất có cảm giác thành tựu.
Trước kia cô không nấu. Tuy nghe mẹ nói lúc cô còn nhỏ bà ngoại có nấu, nhưng đó là chuyện ngày xửa ngày xưa. Đến thế hệ Kiều Vi, có nhà ai còn làm tương cà chua ở nhà nữa đâu. Kỹ thuật này đã đứt đoạn từ mẹ Kiều Vi.
Kiều Vi biết làm là vì theo dõi một cô bé nước ngoài khu Tây Á làm video trên mạng, video cô bé này quay đều là sinh hoạt hàng ngày, có một tập chính là huy động cả nhà nấu tương cà chua nên Kiều Vi học được.
Rất nhiều thứ đều học được từ video trên mạng, cảm ơn thời đại bùng nổ thông tin.
Lần đầu tiên làm không ước lượng được, rót đầy một hũ vẫn thừa một ít.
Kiều Vi cắt một miếng thịt băm, thêm hành gừng tỏi rang lên, lại đổ tương cà chua mới nấu vào nồi, làm thịt sốt cà chua.
Cô nấu mì sợi.
Mì sợi phải mua ở cửa hàng thực phẩm phụ, thuộc về lương thực cao cấp. Bởi vì nhiều người ở thời đại này vẫn ăn mì tạp chứ không phải bột mì. Do đó mì sợi là thứ tốt.
Vớt mì đã luộc xong trụng qua nước lạnh, cho ra đĩa, đổ thịt sốt cà chua lên, lại bày hai lá rau luộc, xanh phối đỏ.
Miễn cưỡng xem như là một món mì Ý không chính tông lắm, dù sao cũng dùng mì sợi.
Nghiêm Tương kêu lên: “Thật là đẹp.”
Gần như không có đứa bé nào có thể thoát khỏi sức hấp dẫn của trứng xào cà chua và mì Ý. Nghiêm Tương nếm thử một miếng, lập tức bị chinh phục: “Ngon quá! Mẹ ơi, món này gọi là gì?”
Đương nhiên không thể gọi là mì Ý, Kiều Vi nói: “Gọi… mì lạnh sốt cà chua.”
Hơi chua, có thịt, lành lạnh, ăn giữa trưa hè rất ngon.
Nghiêm Tương ăn một đĩa lớn, bụng nhỏ phồng lên, vẫn muốn ăn nữa.
Dọa Kiều Vi phải bưng đĩa đi: “Đừng ăn quá no.”
Bên kia, trong nhà đoàn trưởng Triệu, ăn cơm trưa xong Quân Tử và bé Năm đều ngủ trưa. Chị Dương và Lâm Tịch Tịch lại không rảnh rỗi, hai người chuẩn bị đồ ăn nấu vào bữa tối trước.
Chuẩn bị xong, hai người rửa sạch tay, chị Dương nói: “Cháu đi theo mợ.”
Chị ta dẫn Lâm Tịch Tịch vào trong phòng ngủ, mở tủ quần áo lấy ra vài chiếc váy liền: “Cháu nhìn xem, thích cái nào? Cháu chọn một chiếc. Người đến hôm nay đều là cấp dưới của cậu cháu, cháu ăn diện một chút, cũng tăng thể diện cho cậu cháu.”
Vật không thể có được khi trẻ tuổi sẽ ám ảnh bạn cả đời.
Lâm Tịch Tịch ngạc nhiên nhìn mấy chiếc váy này, đây… chẳng phải là váy cô ta muốn mặc trong giấc mơ khi còn trẻ sao?
Khi đó cô ta cho rằng, đi theo chồng thanh niên trí thức về thành phố là có thể mặc thỏa thích. Ai ngờ ảo tưởng tốt đẹp, thực tế lại tàn khốc. Chồng và mẹ chồng không cho cô ta một xu để cô ta ăn diện.
Đóa hoa của thôn cả ngày ngồi cạnh bếp lò, khói dầu đầy mặt.
Niềm khao khát về thành phố khi còn ở quê cũng bị hun đến tối tăm.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất