Chương 59: Hào phóng
Còn lại thì không nhớ rõ, tóm lại là cô được ôm thật chặt mà ngủ thiếp đi.
Đêm đó, tâm trạng Lâm Tịch Tịch lại không tốt lắm.
Đoàn trưởng Triệu vừa về đến nhà, nhìn thoáng qua rồi kéo Lâm Tịch Tịch đến góc sân, giơ cặp lồng lên hỏi: “Đây là cái gì?”
Lâm Tịch Tịch hơi giật mình. Nhưng cô ta không phải là gái mới lớn, dù sao cũng là người có tuổi, lại sống chung với nhà chồng nhiều năm, cô ta nói dối không chớp mắt: “Đây chẳng phải là cặp lồng cháu đưa cho đoàn trưởng Nghiêm hồi sáng sao? Chú ấy bảo cậu mang về à.”
Vẻ mặt cô ta thản nhiên, đoàn trưởng Triệu suýt nữa tưởng mình hiểu lầm.
Nghĩ lại thì thấy không đúng, bèn vặn hỏi: “Cháu đưa bánh cho Tiểu Nghiêm làm gì?”
“Mợ bảo ạ.” Hai mắt Lâm Tịch Tịch mở to, tỏ vẻ ngây thơ: “Mợ bảo đoàn trưởng Nghiêm đáng thương, cưới vợ về mà ngào nào cũng không làm bữa sáng, mà phải ăn ở nhà ăn. Cháu rán bánh xong, nghĩ nên đưa cho đoàn trưởng Nghiêm một ít, hàng xóm với nhau mà, không phải chú ấy và cậu là chiến hữu sao? Mợ nói quan hệ của hai người rất tốt.”
Đoàn trưởng Triệu nói: “Cháu hào phóng nhỉ.”
Không phải đoàn trưởng Triệu keo kiệt, mà là trong thời đại nguồn cung khan hiếm, muốn mua lương thực, dầu và thực phẩm phụ, ngoài phiếu ra thì còn phải có sổ thực phẩm phụ. Trong điều kiện như vậy, gia đình đông người như anh ta thực sự không thể hào phóng như vậy.
Hơn nữa, anh ta nhìn chiếc bánh được tặng vào buổi sáng, khá to, đủ để một người đàn ông trưởng thành no bụng.
Nhà chị gái anh ta vốn nghèo khó, hàng tháng anh ta phải gửi tiền về tiếp tế. Sao có thể nuôi dạy được một cô con gái hào phóng, tặng đồ cho người khác mà không chớp mắt như thế?
Nhưng Lâm Tịch Tịch quá bình tĩnh, hoàn toàn không hề có vẻ chột dạ vì đã làm sai. Ngược lại cô ta cầm cặp lồng lên, nhìn vào mắt đoàn trưởng Triệu hỏi: “Cậu, cậu kéo cháu tới đây để nói gì vậy?”
Đoàn trưởng Triệu không nói nên lời.
Nếu mình hiểu nhầm, nói lỡ lời thì cô bé biết để mặt mũi vào đâu? Lỡ như luẩn quẩn trong lòng, nhảy xuống sông thì không phải chuyện đùa đâu.
Đoàn trưởng Triệu ho khan nói: “Bớt lo chuyện bao đồng đi. Đám phụ nữ như các cháu rất thích xen vào việc của người khác. Các cháu mù quáng giúp đỡ làm vợ đoàn trưởng Nghiêm nhà người ta mất mặt, cứ như người ta là kẻ lười biếng, còn các cháu thì cần mẫn vậy.”
Lâm Tịch Tịch nói: “Có bữa sáng mà vợ của đoàn trưởng Nghiêm cũng không làm, đúng là lười biếng.”
Lâm Tịch Tịch coi thường loại phụ nữ này.
Cô ta cực kỳ ghét đàn bà có chồng mà lười, người như vậy thường tốt số, được chồng nâng niu, được mẹ chồng cung phụng, trong nhà không ai dám gây sự.
Khác với cô ta, chăm chỉ vất vả cả đời mà vẫn bị nhà chồng ghét vì xuất thân nông thôn, lại không có văn hóa.
Kiếp này cô ta nhất định phải làm vợ quan to!
Lâm Tịch Tịch muốn làm vợ quan, muốn đến mức đỏ mắt. Chờ cô ta làm vợ quan rồi, nhất định phải ngồi xe con đến trước mặt gia đình đám người chà đạp cô ta mà khoe khoang, làm chói mù mắt bọn họ.
Phì!
Buổi tối đoàn trưởng Triệu nằm trên giường tâm sự với vợ: “Đừng có nói chuyện không đâu với Tịch Tịch. Một cô bé ngoan mà cứ như phụ nữ trung niên vậy.”
Chị Dương giơ chân đá anh ta: “Phụ nữ trung niên cái gì? Phụ nữ trung niên thì sao? Phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời, lãnh đạo nói đó! Sao, anh coi thường phụ nữ à! Dám không nghe lời của lãnh đạo à!”
Quân Tử và bé Năm đều ngủ cùng giường với họ, hai đứa bé thầm thì nói cười.
Đội trưởng Triệu cau mày: “Ngủ mau! Ai không ngủ chờ bị bố đánh đi.”
Hai đứa bé lập tức nhắm mắt lại giả vờ ngủ. Quân Tử còn làm bộ ngáy, diễn như thật.
Chị Dương lại vỗ về hai đứa nhỏ, dỗ chúng ngủ.
Sau khi hai đứa trẻ ngủ say, chị ta mới hỏi chồng: “Em nói gì với Tịch Tịch mà để anh nói em?”
Đội trưởng Triệu nói: “Chuyện nhà Tiểu Nghiêm ấy, đừng nói lung tung.”
Anh ta nói chuyện Lâm Tịch Tịch tặng bánh cho Nghiêm Lỗi.
Chị Dương đánh vào tay anh ta: “Cái này trách em được à? Bảo sao sáng nay lại thiếu bánh ăn. Phải rồi, từ đầu Tịch Tịch còn muốn múc thêm một bát bột mì!”
Chị Dương nghĩ lại.
“Con gái lớn không giữ được, cháu gái anh tương tư người ta là lỗi của em à?”
“Anh nên quản cháu gái anh cho tốt đi, Nghiêm Lỗi có vợ rồi đấy.”
Đội trưởng Triệu không dám chắc chắn: “Ban đầu anh cũng nghĩ vậy, nhưng có vẻ không giống lắm. Anh nói chuyện này với Tịch Tịch, Tịch Tịch không hề ngại ngùng, thực sự không giống. Em nói xem, nếu con bé thích Tiểu Nghiêm thì sao nó lại không xấu hổ? Một cô bé mười bảy, mười tám tuổi không thể giả vờ như vậy được. Vẫn là do chúng ta nghĩ nhiều.”
Người làm cậu đã nói như vậy, người làm mợ cũng không thể cưỡng ép đổ oan cho cháu gái chồng được. Sao một cô gái trẻ có thể chịu được việc bị hắt nước bẩn vào người. Mấy chuyện nhảy sông, nhảy giếng, uống thuốc trừ sâu không phải hiếm.
Chị Dương chỉ có thể nói: “Cũng đúng.”
Cả hai đều không nói gì, căn phòng yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng thở của hai đứa nhỏ.
Nhưng đoàn trưởng Triệu và chị Dương đều mở to mắt.
Miệng nói là một chuyện, còn trong lòng cảm nhận thế nào lại là chuyện khác.
Một lúc sau, chị Dương khẽ nói: “Anh ở trong quân thì xem kỹ vào, mau chọn cho Tịch Tịch một người thích hợp đi.”
“Ừm.”
“Tìm người đẹp trai tí. Mấy cô gái trẻ ai cũng thích người đẹp trai.”
“Đẹp cũng không ăn được… Ối, đừng véo anh, shhh! Anh biết rồi, biết rồi.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất