Chương 48: Anh xoa cho em
Loại áo lót này gần như không còn thấy ở thời hiện đại, cho dù có cũng là mấy bà cụ ở nông thôn mặc. Vì nó chỉ có lớp vải mỏng, không có lớp mút cho nên sẽ lộ đầu ngực. Nhưng rất rộng rãi, có thể mặc đi ngủ.
Cô xoay người lại thấy Nghiêm Lỗi xuống giường, anh đi đến phòng sách cất sách.
Đúng lúc Kiều Vi nói: “Tắt đèn đi.”
Nói xong cô nằm xuống.
Nghiêm Lỗi cất quyển sách xong, anh bước vào phòng ngủ đã thấy Kiều Vi nằm xuống. Trời nóng nên không cần đắp chăn, chân trắng nõn, áo lót rất ngắn chỉ có thể che ngực, lộ eo nhỏ.
Nghiêm Lỗi sờ soạng trên tường một lát mới mò đến dây đèn.
Tiếng ‘Lạch cạch’ vang lên, kéo tắt đèn rồi lên giường.
Anh nằm ngửa.
Lúc mở mắt, trong bóng tối mơ hồ có thể thấy được xà nhà trên đỉnh đầu.
Anh nghĩ có phải mình nên nói gì đó không, lại nghe Kiều Vi phát ra tiếng ‘Á’, anh mở miệng hỏi: “Sao thế?”
Kiều Vi đang xoa cánh tay của mình, nhe răng nói: “Không dám dùng sức bóp, dùng sức một chút đã đau…”
Đúng là cơ hội tốt.
Nghiêm Lỗi nói: “Không xoa bóp sẽ đau mấy ngày, phải xoa bóp mới được.”
Anh dừng một lát, mong chờ hỏi: “Anh xoa cho em.”
Kiều Vi không hề suy nghĩ đã đưa tay qua.
Nghiêm Lỗi ngồi xuống, một tay nâng cánh tay của cô lên, một tay khác giãn cơ cho cô.
Tay anh mạnh mẽ, xoa bóp rất thoải mái!
Kiều Vi không khống chế được phát ra tiếng rên.
Trong bóng tối, âm thanh này vang lên như muốn đòi mạng, làm cho người ta nghĩ xa xôi.
Trong lòng Nghiêm Lỗi nghĩ xa vời.
Kiều Vi trở mình nằm sấp, đưa một tay khác cho anh, còn khen ngợi: “Dễ chịu hơn nhiều, anh mạnh hơn nữa đi, em chịu được.”
Nghiêm Lỗi khẽ đưa tay nắm chặt cổ tay của cô, tay cô rất nhỏ, tay anh lại lớn, có thể nắm một vòng, gang bàn tay giữ chỗ lõm trên xương. Một tay khác trượt lên, lướt đến bờ vai mỏng manh nhẹ nhàng vuốt ve.
Trong lòng bàn tay có cảm giác mềm mại.
Kiều Vi “Ưm” một tiếng nói: “Bên trên được rồi, chỉ là cánh tay này em cảm thấy rất khó chịu, từ cổ tay đến cùi chỏ, anh bóp mạnh đi.”
Tay của Nghiêm Lỗi đành phải trượt xuống, nghe lời xoa bóp cho cô.
Kiều Vi cảm giác cơ bắp rất mỏi, không nhịn được nữa, tiếng ưm a vang lên không ngừng.
Thật vất vả mới xong việc, Nghiêm Lỗi buông tay cô ra thuận thế sờ eo cô.
Nhỏ nhắn, mềm mịn.
Kiều Vi dựa vào gối sung sướng nói: “Đúng rồi! Còn thắt lưng nữa! Xoa thắt lưng cho em đi?”
Giặt quần áo là để chậu nước lớn dưới đất, ngồi trên ghế, phải cúi người khom lưng giặt đồ, rất mỏi lưng! Cô đã đau lưng cả ngày.
Nghiêm Lỗi: “…”
Xoa bóp thắt lưng thoải mái hơn cánh tay, không có cảm giác mỏi đến mức không cử động được, đơn thuần là thư giãn.
Tay của Nghiêm Lỗi to lớn còn nóng bỏng, ấn lên lưng rất thoải mái.
Kiều Vi thở dài.
Dần dần nhắm mắt lại.
Trong bóng tối, anh chống cằm bất đắc dĩ nhìn cô ngủ rất ngon.
Xem ra đêm nay vẫn không được rồi.
Nhưng bây giờ bảo anh ngủ cũng không ngủ được, cả người anh nóng hừng hực không thể xua tan. Nằm như thế cũng khó chịu, anh quyết định xuống giường kéo chặt rèm che vách ngăn giữa phòng ngủ và gian ngoài phòng sách. Anh ngồi xuống trước bàn, mở đèn lên, rút quyển sách chưa xem xong kia khỏi giá rồi đọc tiếp.
Kiều Vi ngủ một giấc rất ngon, đúng là mát xa có hiệu quả thúc đẩy giấc ngủ.
Cô tỉnh rất sớm. Kể cả là ngày trước khi thân thể cô còn khỏe mạnh đi làm đều chưa từng dậy sớm như vậy, bởi vì buổi tối có giải trí của buổi tối, sao giới trẻ có thể không thức khuya chứ.
Nhưng hiện giờ, buổi tối gần như không có hoạt động giải trí gì, lên giường đi ngủ sớm, tự nhiên cũng dậy sớm.
Nghiêm Lỗi vẫn chưa tỉnh.
Kiều Vi nhẹ nhàng xuống giường, cởi áo dây, thay áo lót mặc ban ngày, khoác áo ngoài lên, nhẹ chân nhẹ tay rời khỏi phòng ngủ.
Trong sân, nắng sớm rọi khắp mặt đất.
Đời sau, chỉ kẻ có tiền mới có được sân. Người bình thường sống trong các tòa nhà cao tầng giống như chuồng bồ câu, không ở nhà mặt đất.
Khi ở trên giường bệnh Kiều Vi đã từng nói đùa với người chị bệnh nhân ở giường bên cạnh rằng hy vọng đời sau có thể sống trong ngôi nhà có sân, mỗi ngày cầm chổi to quét sân, xách bình nước tưới hoa dưới ánh bình minh.
Người chị cùng phòng bệnh biết cô không còn người thân, cũng bán căn nhà lấy tiền chữa bệnh, ở trước mặt cô thì cười gật đầu lắng nghe, nhưng khi xoay người lại vụng trộm lau nước mắt, còn tưởng rằng cô không phát hiện ra.
Kiều Vi thật sự rất muốn nói cho chị đó, đừng buồn thay cô, xem này, điều ước của cô đã thành hiện thực.
Nhìn khoảng sân trước mắt, Kiều Vi cảm thấy mảnh sân tốt như vậy lại không trồng hoa thì thật đáng tiếc.
Ý nghĩ này vừa lóe lên, ký ức lại bị kích hoạt. Hóa ra Nghiêm Lỗi mang đậm dòng máu Trung Hoa, đã từng trồng rau ở trong sân, thậm chí còn tự mình ủ phân.
Nhưng phân đâu thể không có mùi, sự thật này đã kích thích nguyên chủ, khiến cô ấy càng nhận thức rõ hơn rằng mình đã gả cho một “Người đàn ông nhà quê”. Vì thế hai người đã cãi nhau rất nhiều lần.
Về sau trong sân không trồng rau nữa.
Nhưng nguyên chủ không trồng hoa làm cỏ trong sân… đây phải là tư tưởng của một người có tình yêu trải qua cuộc sống hạnh phúc mới có được. Đoạn hôn nhân này thật sự không có tình cảm mãnh liệt, nhà rách cũng là nhà nông thôn, sân nát cũng là sân nông thôn, cô ấy không có chút nhã hứng nào để làm những chuyện đó.
Do đó, để lại cho Kiều Vi một cái sân hoang tàn chất đống đồ lộn xộn, hai vợ chồng không quản lý.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất