Hai vợ chồng đã thảo luận nghiêm túc, giao con cho bảo mẫu nuôi dưỡng không bằng giao cho ông bà nội.
Vợ của Nghiêm Tương nói riêng với Kiều Vi: “Con không thể nào đảm nhiệm việc làm mẹ.”
Ai cũng muốn cân bằng giữa sự nghiệp và gia đình, nhưng nào đơn giản như thế.
Cô ấy nói: “Con hi vọng thằng bé có thể trưởng thành như Nghiêm Tương.”
Kiều Vi nói: “Bố mẹ sẽ cố gắng hết sức.”
Con trai và con dâu rời đi.
Kiều Vi và Nghiêm Lỗi ôm cháu về phòng chuẩn bị ngậm kẹo đùa cháu.
Nghiêm Lỗi nói: “Cho anh ôm một lát nhé?”
“Em vẫn ôm chưa đủ.”
“Em đã ôm lâu rồi.”
“Vẫn chưa ôm đủ.”
“Hừm.” Nghiêm Lỗi không tranh giành nữa, anh hành động.
Kiều Vi hét lên: “Ôi, anh làm gì thế?”
“Em ôm cháu, anh ôm em chứ sao.” Nghiêm Lỗi ôm cả hai lên.
“Anh muốn gãy lưng hả? Thả em xuống ngay!”
“Anh đã bảy mươi đâu, chưa già tý nào nhé.” Nghiêm Lỗi hừ hừ: “Ôm chặt vào không là ngã đấy.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất