Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

Chương 28: Tặng quà
Sau khi tiễn Kiều Vi, chị ta quay lại nói với Lâm Tịch Tịch: “Cô chú ý chút đi. Nơi này không phải là quê của chúng ta. Trong quân đội, nói chuyện cũng phải chú ý, đừng để bất cứ ai gán tội cho cậu của cô.”
Lâm Tịch Tịch ấm ức, nhịn xuống hỏi: “Mợ, cô ta đến đây làm gì?”
Sắc mặt chị Dương tươi hẳn lên: “Tới tặng quà cảm ơn cho mợ.”
Chị ta đắc ý chỉ vào thịt và bao giấy dầu trên bàn: “Nhìn xem, miếng thịt này rất ngon, còn mua một ít đường đỏ.”
“Ôi chao, cháu nói xem Tiểu Kiều này còn rất biết lễ nghĩa. Sao lại thích khinh thường nhìn người khác chứ.”
Lâm Tịch Tịch thầm kinh hãi hỏi: “Bây giờ cô ta khác trước sao?”
Chị Dương cầm thịt vào bếp thái: “Hôm nay trông như thay đổi thành một người khác vậy. Cháu không biết trước đây cô ấy như thế nào đâu, không thích nói chuyện với chúng ta. Cháu nói xem hàng xóm ở đây có ai không qua lại với nhau, chỉ có mình cô ấy là không, không qua lại với ai cả.”
Chị ta lặp đi lặp lại: “Nhà cô ấy chỉ có ít người, hàng ngày không nấu mà chỉ đến nhà ăn, đúng là không biết săn sóc. Hôm nào mợ phải nói với cô ấy, đừng ỷ vào tuổi trẻ và vẻ ngoài xinh đẹp, rồi sẽ có ngày đàn ông không chiều cô ấy nữa…”
Lúc trước nói đến ăn hoành thánh, chị ta đã liếc Kiều Vi. Kiều Vi không hiểu.
Bởi vì đối với Kiều Vi, việc ra tiệm ăn hay gọi cơm hộp đều là chuyện quá bình thường. Trong lòng chị Dương tự hỏi sao trong nhà đã có phụ nữ mà lại lười biếng như vậy. Phụ nữ chưa chồng, phải đi làm thì xuống nhà ăn cũng được, lấy chồng rồi lại ở nhà thì sao có thể như vậy.
Lâm Tịch Tịch càng chắc chắn Kiều Vi cũng trọng sinh.
Cô ta trở về từ những năm chín mươi, khi văn học mạng còn chưa xuất hiện, cô ta không biết rằng ngoài “trọng sinh” ra, thật ra còn có một tình huống gọi là “xuyên không”.
Cô ta chỉ lo lắng người đàn ông cô ta thích đã có vợ, vợ anh ta chưa chết thì làm sao bây giờ?
Chị Dương đang chuẩn bị thái thịt, quay người lại thấy Lâm Tịch Tịch đang ngẩn người thì hỏi: “Làm gì thế? Ngơ ngác gì vậy?”
Dù sao chị ta cũng là mợ, không cùng huyết thống, cách một bối phận. Chị ta dừng một chút rồi nói: “Mợ không mắng cháu. Cháu cũng đừng trách Tiểu Kiều, dù sao cô ấy cũng là người trí thức. Mợ cũng không cảm thấy lời nói của cháu có ý gì, nhưng cháu thấy đấy, người ta chỉ giải thích cho cháu hiểu, lại còn rất đúng.”
Lâm Tịch Tịch vực dậy tinh thần: “Sau này cháu sẽ chú ý.”
Nhưng cô ta không kìm được nói: “Cô ấy thật may mắn.”
“Gì?” Chị Dương không hiểu.
“Ý cháu là cô ấy gả cho đoàn trưởng Nghiêm.”
“Ừ, Tiểu Nghiêm rất đẹp trai.”
Chị ta liếc Lâm Tịch Tịch.
Mười bảy, mười tám ở quê là tuổi nên lấy chồng. Cô gái này chạy đến đây nương nhờ cậu mình, chính là vì cậu có thể giới thiệu cho cô ta một đối tượng tốt hơn.
Cô gái này cũng xinh đẹp, không thua kém gì vợ của đoàn trưởng Nghiêm.
Nếu đoàn trưởng Nghiêm không tuấn tú lịch sự như vậy thì cô nàng này cũng không có ý nghĩ đó. Nhưng người ta là người đàn ông đã có vợ.
“Đáng tiếc cậu ấy đã kết hôn rồi, nếu không thì giới thiệu cho cháu, cậu của cháu sẽ rất vui.” Chị ta nói: “Nhưng cháu đừng lo, cái khác thì doanh trại không có, chỉ có thanh niên trẻ tuổi là nhiều nhất. Bảo cậu cháu chọn cho cháu một người tuấn tú.”
Chị Dương cảm thấy cháu gái xinh đẹp, nếu tìm cho con bé một người xấu xí thì có lẽ con bé sẽ không vui. Chị ta nào biết, ngoại hình anh tuấn của Nghiêm Lỗi hoàn toàn là niềm vui bất ngờ với Lâm Tịch Tịch, Lâm Tịch Tịch càng coi trọng tương lai của anh hơn khuôn mặt.
Lâm Tịch Tịch thực sự sợ nghèo.
Hơn nữa, thật ra Lâm Tịch Tịch có một sở thích chung với Nghiêm Lỗi: Cô ta cũng thích người trí thức.
Tất nhiên, sau này chỉ có sinh viên đại học mới được gọi là người trí thức, nhưng ở thời đại này, học sinh cấp ba cũng đã được coi là rất có văn hóa rồi.
Vì thế cô ta đã chọn thanh niên trí thức làm chồng. Trên thực tế, người đàn ông này chỉ có trình độ học vấn cấp ba, sau đó đất nước khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, chuyện này không liên quan gì đến anh ta, anh ta không tham gia thi đại học, vẫn chỉ là một công nhân bình thường.
Lâm Tịch Tịch chỉ có một thời huy hoàng ngắn ngủi trước mặt mọi người ở quê khi cô ta theo chồng trở về thành phố và có hộ khẩu thành phố, sau đó sống một cuộc sống tầm thường suốt nửa đời người.
Người đến tuổi trung niên thì bị sa thải, quá gian nan.
Cô ta vẫn nhớ mình đã tới đây vay tiền của mợ, trên đường đi ngang qua tủ kính của một cửa hàng, nhìn thấy hình ảnh chính mình trong gương… một khuôn mặt ủ rũ, già nua và tiều tụy, nào còn dáng vẻ như một bông hoa trong thôn năm đó.
Lâm Tịch Tịch không muốn sống cuộc sống như vậy nữa.
Cô ta chỉ muốn giàu sang phú quý thôi!

Ads
';
Advertisement