Đi tỉnh ư? Bà thậm chí không dám nghĩ.
Có người lên tiếng: “Lỗi Tử…”
Bí thư ngắt lời người đó: “Kiều Vi.”
“Ồ ồ, Kiều Vi.” Người đó hỏi: “Kiều Vi hiểu rõ những chuyện này nhỉ?”
Không cần Kiều Vi trả lời, bí thư liền nói: “Kiều Vi làm việc ở văn phòng Ủy ban huyện bên họ, là người cầm bút, bài viết đều được đăng báo và nhận giải thưởng, báo Nhân dân còn đăng lại! Đúng không, Kiều Vi?”
Trong nhà một tràng tiếng hít vào, đều nhìn người phụ nữ mặc áo sơ mi trắng này. Phải nói là, nhìn cô như vậy, đúng là giống cán bộ.
Thực ra Kiều Vi vẫn chưa hẳn là cán bộ, cấp bậc của cô chỉ là nhân viên hành chính. Nhưng lúc này trong lòng người dân, tất cả những ai làm việc trong chính quyền đều là cán bộ.
Kiều Vi nhìn người đó, lại nhìn bí thư: “Vị này… Cháu phải gọi thế nào?”
Bí thư nói: “Đây là chủ nhiệm Lý của ủy ban xã chúng ta.”
Chủ nhiệm Lý hỏi: “Kiều Vi, cô thực sự làm việc ở văn phòng Ủy ban huyện à?”
“Chủ nhiệm.” Kiều Vi nói: “Văn phòng Ủy ban huyện của chúng tôi không còn nữa. Ủy ban cách mạng mới đã xây dựng xong. Lãnh đạo cũ của tôi… với tư cách là phe cầm quyền đã bị đánh đổ. Cấu trúc lãnh đạo của huyện đã hoàn thành cải tạo từ phân tách đảng chính thành đơn nhất hóa. Người đứng đầu mới, chủ nhiệm ủy ban cách mạng trước đây là ủy viên thường vụ. Nhưng phó chủ nhiệm thứ nhất mới nhậm chức trước đây làm cùng phòng với tôi, là đồng nghiệp rất thân.”
“Cải tạo cơ cấu đã hoàn thành, đại diện cán bộ, đại diện quần chúng và đại diện quân đội đều đã vào vị trí. Vì tôi ở huyện Bác Thành nên Nghiêm Lỗi đã trực tiếp tranh thủ đại diện quân đội của Bác Thành, mọi người có thể giúp đỡ lẫn nhau.”
“Cũng vì mới có đại diện quân đội nhậm chức nên bây giờ huyện vẫn liên tục lôi ra những kẻ địch giai cấp ẩn núp trong quần chúng nhân dân, đấu tranh rất gay gắt. Vì vậy Nghiêm Lỗi hiện tại thực sự không thể thoát thân. Lúc nhận được thư chúng tôi đã bàn bạc rất lâu, may là tôi quen phó chủ nhiệm thứ nhất của ủy ban cách mạng, anh ấy phê duyệt cho tôi nghỉ phép, tôi mới về xem tình hình của bố được.”
Những người đàn ông trong nhà không còn vẻ nhàn nhã nữa, không biết từ lúc nào đã bắt đầu thẳng lưng, dựng tai, vẻ mặt cũng nghiêm túc hẳn lên.
Bí thư nói: “Huyện bọn chú cũng rất loạn. Bọn chú cũng không hiểu nổi, bây giờ cũng không biết nghe theo ai.”
Kiều Vi nói: “Đại đội thì nghe xã, xã nghe cấp trên. Trên kia ai nói được tính thì họ sẽ tự đi tranh. Ai giành được thắng lợi cách mạng thì người đó sẽ chỉ thị cho cấp dưới. Trước đó, bất kỳ tình huống nào, chúng ta đều không vượt cấp nghe chỉ huy. Tuyệt đối không sai được.”
Bí thư rất tán thành: “Đúng.”
Ông ta suy nghĩ một chút, thử dò hỏi: “Kiều Vi, chuyện này, bây giờ chúng ta đều mơ hồ cả, gió đổi chiều loạn cả lên. Trên kia cũng không có người nào có thể nói rõ ràng được. Cháu có thể nói cho bọn chú biết không?”
Kiều Vi gật đầu: “Được nhưng mà bí thư, chuyện của bố cháu quan trọng, chú nói cho cháu biết trước đi, đi tỉnh bằng cách nào? Mất bao lâu?”
Bí thư hơi ngượng. Người ta về là để chữa bệnh cho bố chồng, sao lại quên mất chuyện này.
Ông ta nói: “Muốn đi tỉnh thì xe lừa xe ngựa của chúng ta không được. Phải đến huyện đi xe khách đường dài.”
Kiều Vi nhìn trời, nhớ lại thời gian đi từ huyện về vừa rồi, hỏi: “Hôm nay có thể xuất phát không?”
Bí thư giật mình: “Hôm nay đi luôn à?”
Kiều Vi hỏi: “Còn kịp không?”
Bí thư tính toán thời gian: “Kịp thì kịp, chỉ là, sao cháu không ở nhà thêm hai ngày nữa rồi…”
Kiều Vi nói: “Cháu ở hay không ở có quan trọng gì. Quan trọng nhất là chữa bệnh. Bây giờ tình hình bố cháu rất nghiêm trọng. Nếu đã bắt đầu tiểu ra mủ thì chứng tỏ bên trong cơ thể bị nhiễm trùng nghiêm trọng, có thể nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào.”
Năm nay tình hình bố Nghiêm Lỗi tệ đi, không thể xuống ruộng kiếm công điểm được nữa. Người nông thôn ngu dốt, bác sĩ chân đất trong làng chữa không khỏi, sẽ cảm thấy mình sống không được bao lâu nữa, sắp chết đến nơi rồi, lại càng bi quan.
Kiều Vi vừa nói xong, đôi môi của ông lão đã run rẩy.
Bi quan đến mấy thì cũng không muốn chết, bản năng mạnh mẽ nhất của con người chính là bản năng cầu sinh.
Mẹ Nghiêm Lỗi nghe nói có thể sẽ chết thì nước mắt đã chảy ra: “Chú hai, chú hai!”
Đi tỉnh là chuyện lớn như vậy, cảm thấy đã vượt quá khả năng làm chủ của gia đình, chỉ có thể cầu cứu bí thư thôn, nhờ ông ta làm chủ.
Bí thư thôn tính toán thời gian, nói: “Dù thế nào thì cũng không thể không ăn cơm rồi đi. Ăn cơm xong, đóng xe đưa cháu đến huyện đi xe khách đường dài, ô tô chạy nhanh, tối là có thể đến tỉnh.”
“Chỉ là chuyện sau khi đến tỉnh thì phải dựa vào cháu cả.”
Kiều Vi nói: “Vậy chú làm giúp chúng cháu giấy giới thiệu, mua vé, ở nhà khách đều cần. Tốt nhất chú làm thêm hai tờ cháu cất đi, phòng khi mất. Nếu mất giấy giới thiệu thì khó khăn lắm.”
Lúc này chưa có chứng minh thư nhân dân, giấy giới thiệu chính là giấy tờ tùy thân. Mua vé, ở trọ đều cần, không có giấy giới thiệu thì đúng là nửa bước cũng khó đi.
Bí thư nói: “Chú đóng thêm cho cháu hai tờ giấy trắng, cháu cất đi.”
Kiều Vi nói: “Được ạ.”
Cô nhìn một vòng rồi nói: “Vậy cháu đưa bố, mẹ, anh cả và Tương Tương đi, chúng cháu ăn trưa xong rồi đi.”
Bố Nghiêm Lỗi là người bệnh.
Nghiêm Trụ là lao động chính. Đến tỉnh có việc gì nặng nhọc, chạy đôn chạy đáo thì phải có một người khỏe mạnh làm. Cũng đảm bảo an toàn trên đường.
Mẹ Nghiêm Lỗi là người phụ trách giao tiếp. Kiều Vi và bố Nghiêm Lỗi là bố chồng và con dâu, với Nghiêm Trụ là anh em chú bác, có một số việc giao tiếp chắc chắn không được thuận tiện lắm, có một người phụ nữ làm cầu nối thì sẽ tốt hơn nhiều.
Người vợ thành phố của Nghiêm Lỗi đến chưa được một tiếng thì đã sắp xếp xong lộ trình, bố trí người nhà, chiều nay phải đi.
Dứt khoát, nhanh như chém đay.
Bất kể là người có tư cách ngồi trong nhà hay người đứng chật sân, bám vào khung cửa xem náo nhiệt đều há hốc mồm.
Chưa từng thấy cô con dâu nhà nào về mà không ở lại một đêm, đi thẳng luôn.
Chuyện không nể nang như vậy, nói ra thì có thể nhảy dựng lên chỉ mũi mắng té tát. Nhưng lời cô nói thì không ai phản bác được, tính mạng của bố chồng là quan trọng, không ai có thể nói cô làm sai.
Kiều Vi mỉm cười.
Nơi này đã không mở cửa đón tôi thì cũng không cần phải ở lại.
Tôi đến rồi tôi đi.
Tôi làm những gì tôi nên làm.
Chuyện này cứ thế do Từ Kiều Vi và bí thư thôn quyết định.
Về phần bố mẹ và anh cả… Họ đều không có quyền phát biểu ý kiến, chỉ được nghe theo sắp xếp.
Bí thư thôn nói với họ: “Chiều nay xuất phát, mang theo vài ba bộ đồ, dặn vợ của Trụ Tử mang thêm chút bánh trái, ăn lúc đi đường.”
Ngẫm nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Nhớ mang đủ khăn tay cùng giấy vệ sinh.”
Do đang là tháng tám, mùa Hạ nên quần áo các thứ đều thoải mái.
Hồi trẻ, bí thư thôn từng lên tỉnh lị rồi, tuy nhiên đó là chuyện của mười năm về trước. Ông ta cũng không dám chắc lắm, lại hỏi Kiều Vi: “Cháu xem còn cần mang gì nữa không? Có muốn mang cả đệm với chăn chiếu không?”
“Không cần đâu ạ, ở nhà cho khách có hết.” Kiều Vi đáp: “Tạm ổn rồi. Thuốc uống lúc trước có kê đơn thì mang theo toa thuốc.”
Bí thư thôn vỗ đùi: “Đúng đúng!”
Sau đó nói với ba người kia: “Còn ngơ ra làm gì, Trụ Tử đi thu dọn đồ đi.”
“Mẹ Trụ Tử, gọi hội con dâu của bà đi thu xếp chuẩn bị bữa trưa thôi.”
“Kiều Vi, chúng ta thảo luận rõ hơn về những gì vừa nói nhé?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất