Nghiêm Lỗi nhẹ nhàng vuốt ve gáy cô, nhẹ nhàng nói: “Kiều Vi, chuyện giữa Tăng Nhạc và bí thư Mạnh là chuyện của họ. Tăng Nhạc không phải là kẻ thù của chúng ta.”
“Em biết. Anh đi đi.” Kiều Vi nói: “Hôm nay em đã nói với anh ấy rằng em muốn về huyện, anh ấy không đồng ý. Anh đi giúp em nói chuyện với anh ấy thêm lần nữa đi.”
“Vậy em một mình…”
“Em không sao. Hai ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện… Em không sao. Không cần chị Triệu ở cùng em.”
Nghiêm Lỗi hôn lên đỉnh đầu cô, đội mũ rồi đi ra ngoài.
Kiều Vi đóng lại cổng sân, cầm chốt cửa, đóng cửa thật cẩn thận.
Nghiêm Lỗi đến tối mới về.
“Anh ấy vẫn không chịu.” Nghiêm Lỗi nói: “Anh ấy hy vọng em sẽ ở lại.”
Thái độ của Kiều Vi vẫn rất kiên quyết: “Em ở lại cũng không viết bài nữa.”
Lúc này mà làm cây bút thì rất nguy hiểm. Nếu không viết theo ý họ muốn, cô sẽ trở thành kẻ thù của bọn họ. Còn nếu cô viết theo ý họ muốn, mười năm sau, cô sẽ bị chôn vùi cùng bọn họ.
“Nghiêm Lỗi. Chúng ta phải hiểu một điều rằng tình hình trước mắt dù có rầm rộ đến đâu, dù đã lan rộng khắp cả nước thì đó cũng không phải là trạng thái bình thường. Cho dù tình trạng bất thường này kéo dài nhiều năm nhưng nó nhất định, nhất định sẽ kết thúc! Đến ngày kết thúc, những người hiện đang nắm trọng quyền, một bước lên mây, đến lúc đó đều sẽ bị xử lý.”
“Nghiêm Lỗi, sau này anh làm bất cứ việc gì, đều phải nhận thức rõ điều này, đều phải hiểu rõ điều này rồi mới được đưa ra lựa chọn!”
Nghiêm Lỗi không nói gì, dưới ánh đèn, anh chăm chú nhìn cô.
Kiều Vi lo lắng: “Nghiêm Lỗi?”
Nghiêm Lỗi đột nhiên cười, cúi xuống hôn mắt cô: “Kiều Vi! Kiều Vi!”
Cô thực sự nghĩ giống anh, cô ở trong vòng xoáy nhưng lại có thể nhìn thấu đáo như vậy.
Nghiêm Lỗi ôm chặt Kiều Vi: “Em đừng lo cho anh, đầu óc anh tỉnh táo lắm.”
Tuy học vấn, hiểu biết và kiến thức của Nghiêm Lỗi không bằng Kiều Vi nhưng anh là một học sinh chăm chỉ, anh đọc rất nhiều về lịch sử đảng.
Lấy sử làm gương, đầu óc anh rất tỉnh táo.
Anh nhận thức về phong trào đang diễn ra trên toàn quốc này hoàn toàn giống với Kiều Vi. Nhưng từ trước đến nay, nhận thức này chỉ có thể chôn chặt trong lòng, không thể dễ dàng nói với người khác.
Hôm nay, anh thực sự nghe Kiều Vi nói ra những suy nghĩ giống anh.
Nghiêm Lỗi vừa mừng vừa như được an ủi.
Vợ anh là người có thể khiến anh hoàn toàn yên tâm.
Là đồng chí cách mạng, là người bạn cùng chiến đấu, là người có thể cộng hưởng về mặt tinh thần và có thể hòa hợp hoàn toàn.
Cảm giác thỏa mãn của Nghiêm Lỗi lúc này không thể diễn tả thành lời.
“Em không cần lo lắng về tên họ Quan đó, anh đã bàn bạc với Tăng Nhạc rồi.” Anh hứa với cô.
Kiều Vi vùi mặt vào ngực Nghiêm Lỗi.
Thực ra từ trước đến nay, cô không mấy đồng cảm với kiểu lấy cảm giác an toàn từ người khác. Bởi vì những năm cuối đời, cô đã chết trong cô đơn.
Máu mủ, tình yêu, đều không mang lại cho cô bất kỳ cảm giác an toàn nào.
Nhưng bây giờ, cô đang ở trong vòng tay của Nghiêm Lỗi, được anh ôm chặt vào lòng, cô thực sự cảm thấy rất an toàn.
Sau khi đội an ninh liên hợp của quân khu và huyện Hạ Hà Khẩu thành lập, họ đã nhanh chóng quét sạch một nhóm người đang rục rịch trên đường phố.
Hầu hết đều là thanh niên, không đi học, cũng không có việc làm, là nam giới.
Và trong quá trình thẩm vấn, thực sự hỏi ra được một số người cũng định noi theo gương ở huyện, thành phố để làm cách mạng.
Đội an ninh gì chứ, đều là cái cớ. Nhưng dưới sự chỉ đạo chung của lãnh đạo quân khu và chính quyền huyện, Hạ Hà Khẩu đã thực hiện quân quản.
Những người bị bắt đều bị đưa đi lao động.
Nghiêm Lỗi nói với Kiều Vi: “Đầu tiên đi đào cát ba tháng, xem biểu hiện rồi thả về.”
“Cũng đã nói rõ với họ rồi, lần sau nếu bị bắt lại thì đi đào cát sáu tháng, lần sau nữa thì một năm.”
“Ai không muốn đi đào cát thì đi học, học công học nông cho đàng hoàng. Đừng đi lung tung.”
Chưa đầy một tuần, tình hình an ninh ở Hạ Hà Khẩu đã thay đổi hẳn, số người đi lang thang trên phố ít đi rất nhiều.
Người lớn trong nhà cũng kéo con mình về nhà: “Con muốn học cách mạng ở huyện, học được không! Ở đây có quân khu, quân khu vẫn đang theo dõi đấy! Đừng làm bậy!”
Kiều Vi đã nghỉ ở nhà một tuần, ở nhà nghiên cứu ẩm thực.
Với vật tư của thời đại này, thực sự rất khó để nói tới chuyện ăn uống một cách đàng hoàng.
Cô làm món sữa chua phô mai, sau đó lại chạy đến chỗ Hồ Tuệ để học cách rang hạt dưa.
Hồ Tuệ còn hỏi thăm cô về chuyện ở huyện: “Thế cô không đi làm nữa à?”
Kiều Vi nói: “Tôi chỉ muốn ở lại trạm phát thanh cùng cô rang hạt dưa với đan áo len thôi.”
Hồ Tuệ than thở: “Biết thế thì cô đừng viết nhiều bài báo hay như vậy, để lãnh đạo thấy rồi điều đi. Chúng ta sống ở trạm phát thanh tốt biết bao. Chậu hoa của cô, Thiên Minh chăm sóc tốt lắm, đã nở ba bông rồi.”
Lời của Hồ Tuệ khiến Kiều Vi bàng hoàng, thậm chí có cảm giác thời gian trôi thật chậm.
Cô thực sự rất hối hận.
Đành rằng bản năng của dân công sở là đến chỗ làm là tự động vận hành hết công suất, lúc đó cô đã rất kiềm chế không cuồng nhiệt rồi.
Hồ Tuệ lại hỏi cảm giác khi ấy như thế nào.
Kiều Vi ngồi xổm bên bếp, cằm vùi trong cánh tay: “Đáng sợ lắm.”
Lúc đầu, nếu là những người không quen biết thì thực ra cũng không đến nỗi đáng sợ. Có cảm giác như đang xem phim truyền hình mà thôi.
Cho đến khi cô nhận ra người bị xét xử trên đó là người lãnh đạo mà mình quen thuộc đến không thể quen hơn.
Tấm bảng gỗ cố tình ngâm nước cả đêm.
Dây thép chọn loại mảnh.
Gáy bị rách da, mặt ông ấy cúi gằm, máu tươi từng giọt từng giọt nhỏ xuống đất.
Quá khó chịu.
Không thể xem đó như phim truyền hình nữa.
“Chị nghe kể thôi cũng thấy sợ rồi, may là khu mình không có. Nhưng bây giờ bí thư Cao và những người khác đều đối xử với mọi người rất hòa nhã.” Hồ Tuệ đảo hạt dưa: “Sau khi thành lập đội an ninh thì tốt hơn nhiều rồi. Tuần sau đến lượt nhà lão Phương trực. Thấy họ túc trực canh gác trên phố là yên tâm rồi. Chị có nói chuyện với mấy người ở trấn, bọn họ cũng rất vui vẻ.”
“Chị Hồ, những người tốt với chúng ta.” Kiều Vi nói: “Có thể khuyên họ đừng tham gia vào chuyện này thì cứ khuyên, đừng tham gia thì tốt.”
Kiều Vi là người tài giỏi, có thể làm việc ở huyện, Hồ Tuệ nghe xong bèn gật đầu: “Được.”
Kiều Vi xách hạt dưa về nhà, còn chia một nửa cho chị Dương.
Nghiêm Tương cũng thích ăn, Kiều Vi vẫn sợ làm hỏng răng cậu bé, cô bóc sẵn hết rồi để vào đĩa. Nghiêm Tương lần nào cũng ngậm một miệng to ăn, trông thằng bé vô cùng thích thú.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất