Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

“Đó là chuyện của bao nhiêu năm trước rồi cơ chứ!”
Nhưng Hoàng Tăng Nhạc lại nói: “Cô không hiểu đâu.”
Anh ta đưa tay đặt lên lồng ngực của mình: “Có một cái gai, vẫn luôn cắm ở đây.”
Anh ta đã bị bỏ rơi.
Anh ta đã bị chối bỏ.
“Tôi chỉ muốn hỏi anh, bí thư có biết chuyện này không?” Kiều Vi hỏi: “Ý tôi là, ông ấy có biết người mà con gái ông ấy nói tới chính là anh không?”
Cơ mặt Hoàng Tăng Nhạc hơi giật giật.
“Là cô ấy sắp xếp công việc cho tôi.” Anh ta nói: “Chúng tôi đều hiểu ý nhau.”
Mối quan hệ yêu đương ấy căn bản còn chưa được xác định, cô ấy nói cô ấy đã cân nhắc, cảm thấy hai người không hợp.
Anh ta cũng không dây dưa, mọi người đều rất bình tĩnh, không làm gì quá đáng, càng không cuồng loạn.
Trông bầu không khí có vẻ vẫn rất hòa bình và thân thiện.
Có lẽ không thể bắt đầu một mối tình nhưng dù sao hai người cũng là bạn học, là bạn bè, là mối quan hệ dù không phải người yêu nhưng lại hơn tình bạn.
Cô ấy đã giới thiệu anh ta với bố mình.
Không ai nói toạc ra, chàng trai lịch sự điềm đạm, có tài lại biết tiến biết lùi, người lãnh đạo thâm trầm già dặn, có con mắt nhìn người.
Đặc biệt trong mắt một người đàn ông như Mạnh Tác Nghĩa, tình yêu là gì? Tình yêu là người mai mối sắp xếp cho đôi bên gặp mặt, ba ngày sau đưa ra câu trả lời, chỉ cần vài tháng ở bên nhau để hiểu nhau.
Không phải là sự mơ hồ viển vông nào đó. Tình yêu, làm sao có thể quan trọng bằng sự nghiệp và hoài bão của đàn ông được cơ chứ.
Một người đàn ông ưu tú càng không coi trọng thứ tình cảm mơ hồ tốt đẹp trước mắt thời niên thiếu. Khi cơ hội đến trước mắt, tất nhiên đàn ông sẽ lựa chọn cơ hội.
Ông ấy đánh giá cao tài năng và tính cách điềm đạm của anh ta, ông ấy đã cho anh ta cơ hội.
Khi biểu hiện của anh ta khiến ông ấy hài lòng, ông ấy bắt đầu nâng đỡ anh ta.
Chàng trai xuất thân bình thường nhưng có chí tiến thủ, nhất định phải dựa vào ông ấy.
Thậm chí Hoàng Tăng Nhạc cũng thừa nhận, mặc dù trong lòng vẫn luôn chôn giấu cái gai đó nhưng nếu không còn con đường nào khác để đi thì tất nhiên anh ta sẽ cúi đầu, khom lưng, trung thành theo đuôi người đàn ông này.
Có thể theo đuôi cả đời, có thể đợi đến khi người đàn ông đó nghỉ hưu, anh ta vẫn còn sung sức, thi thoảng sẽ xách theo giỏ quà đi thăm hỏi người lãnh đạo cũ ấy.
Thi thoảng vào đêm khuya thanh tĩnh, khi không có ai biết cái gai ấy mới đâm vào trái tim của anh ta, lúc này anh ta mới mở mắt ra thầm nghĩ, tôi có gì kém cạnh hơn so với người khác, tại sao tôi lại là người bị bỏ rơi?
Nhưng khi con người bất lực, không lật bàn được thì có thể làm gì? Chỉ còn cách chịu đựng mà thôi.
Không còn con đường nào khác để đi.
Ai ngờ được, mây đen kéo đến, con đường mới đã xuất hiện.
Thượng Hải đã làm gương cho cả nước.
Hoàng Tăng Nhạc vốn nghĩ, con đường khác vốn không tồn tại, vậy mà lại xuất hiện một cách bất ngờ.
Chuyển mình.
Người bị chối bỏ đã có thể xoay chuyển tình thế, có thể phản công.
Cái gai bị chôn sâu trong lòng, cuối cùng cũng có thể nhổ ra được.
Tôi không kém cạnh bất kỳ ai.
Kiều Vi nhìn bóng lưng Hoàng Tăng Nhạc rời đi, cảm thấy bất lực.
Cô xoa mặt thật mạnh, quay về phòng làm việc.
Lúc này đã không còn công việc chính đáng nào để làm nữa.
Phòng làm việc vô cùng lộn xộn. Cửa phòng làm việc của bí thư Mạnh mở toang, bên trong bị lục tung đến không thể nhìn nổi.
Mọi người chỉ quen ở trong phòng làm việc, vì ngoài nơi này ra cũng không biết nên đứng ở đâu.
Thấy Kiều Vi quay lại, mọi người như có chỗ dựa, đều tiến lại gần hỏi thăm: “Kiều Vi, bây giờ chúng ta phải làm gì?”
Kiều Vi ghé mắt nhìn bàn làm việc trống không của Hoàng Tăng Nhạc.
Cô mở ngăn kéo của mình, lấy trà ra: “Uống trà đi.”
Mọi người nhìn nhau, nhưng hình như… thực sự cũng… ngoài uống trà ra thì không còn việc gì khác để làm.
Thôi, uống trà vậy.
Còn một tiếng nữa mới đến giờ tan làm, Kiều Vi đã dọn dẹp bàn làm việc và đeo túi xách lên: “Đi đây, mai gặp nhé.”
Cô đã đi, mọi người cũng bắt chước theo, từng người một chuồn mất.
Phòng làm việc bỗng chốc trống rỗng.
Không ai quản cả.
Ai quản.
Mỗi người tự lo cho mình thôi.
Kiều Vi về đến thị trấn, vừa xuống xe đã thấy mấy thanh thiếu niên mặc quân phục xanh chạy qua đường, đều đeo băng đỏ.
Kiều Vi nhìn theo bóng lưng những thiếu niên đó cho đến khi họ đi xa dần.
Cô dắt Nghiêm Tương về nhà.
Hôm nay cô về sớm như vậy, không ngờ tới trong nhà lại có người. Nghiêm Lỗi đã về nhà, còn có bí thư Cao, thị trưởng Tạ, Chủ nhiệm Phương của thị trấn cũng ở đó.
Thấy cô quay về, mấy người đàn ông trong sân đều đứng dậy.
“Kiều Vi, sao về sớm thế! Tình hình ở huyện bây giờ thế nào?” Họ dồn dập hỏi: “Bí thư Mạnh thế nào rồi?”
Có thể thấy là đã nhận được tin tức.
Chỉ có Nghiêm Lỗi nói: “Uống miếng nước đi đã.”
Những người đàn ông kia đều ngượng ngùng im miệng.
Kiều Vi bảo Nghiêm Tương về phòng chơi, nhận lấy cốc trà Nghiêm Lỗi đưa cho, uống chừng nửa cốc.
Nghiêm Lỗi nhận lại cốc trà, nói: “Bọn anh đều nhận được tin tức rồi. Tối qua bí thư Mạnh đã bị bắt. Sư trưởng bảo anh về đợi em, xem em có tin tức gì khác không.”
Bí thư Cao và những người khác cũng đưa mắt chờ đợi. Họ cũng nhận được tin tức nhưng không biết tình hình hôm nay thế nào.
Lúc này mới thấy được cái lợi của việc có người quen làm việc ở huyện – Kiều Vi có thể mang về những tin tức mới nhất, nóng hổi nhất.
Kiều Vi kể cho mọi người nghe tình hình ở huyện ngày hôm nay.
Những người đàn ông trong sân không ai là ngây thơ cả. Mọi người đều biết, bí thư Mạnh đã rớt đài rồi.
Dù sao thì phong trào này cũng lan từ tỉnh lỵ đến các thành phố, sau đó mới lan đến các huyện. Tình hình như vậy đã diễn ra rất nhiều lần ở tỉnh lỵ, các thành phố rồi.
Bây giờ, thậm chí ngay cả ở thị trấn nhỏ này cũng có những thế lực khác ngo ngoe rục rịch như muốn hành động rồi vậy. Mọi người đều phải tự lo cho chính bản thân mình.
Kiều Vi nhớ lại những thiếu nam thiếu nữ đeo băng đỏ ở bên kia đường mà cô vừa nhìn thấy khi xuống xe.
Cô lại ngẩng đầu lên: “Hạ Hà Khẩu phải ổn định lại. Gia đình quân nhân đều ở đây. Thị trấn không ổn, lòng quân nhân cũng không ổn.”
Cô không nói quá sâu.
Nhưng Nghiêm Lỗi hiểu.

Ads
';
Advertisement