Thiên tài Nghiêm Tương giải thích.
No bụng là sao? Ăn no quá à?
Ngày nào cậu bé và mẹ cũng nắm tay nhau đi trên đoạn đường đó.
Ngân nga hát
Mặt trời chiếu sáng rực rỡ, làn gió buổi sáng trong lành.
Mẹ sẽ lớn tiếng chào hỏi những người mà mẹ quen biết, gọi chị dâu cũng có mà gọi chị cả cũng có luôn.
Mọi người đều mỉm cười, có mấy người bước vội đi sẽ quay đầu gọi mẹ: “Nhà lão Lý nói hôm nay có chân giò! Chị nhanh lên! Em sang xếp hàng trước cho chị!”
Sau đó mẹ bế cậu bé lên và chạy theo ngay.
Chân giò khó mua được lắm.
Phải tranh vỡ đầu mới mua được.
Mẹ mua được chân giò nên rất vui, tối hôm đó cả nhà được ăn chân giò kho.
Mẹ còn cắt một bát và mang sang cho nhà bác cả Triệu.
Nghiêm Tương tốt bụng nhắc Quân Quân ăn cơm tối xong phải đánh răng, nhưng Quân Quân lại lè lưỡi, còn làm mặt quỷ với cậu bé
Sau đó Quân Quân bị sâu răng, đau đến mức khóc lên, Nghiêm Tương không hề ngạc nhiên chút nào.
Hừ.
Hàng ngày mua đồ ăn xong, mẹ sẽ thong thả đi về dưới nắng, dọn dẹp tươm tất nhà cửa rồi mới dẫn cậu bé đến trạm phát thanh làm việc.
Nghiêm Tương đã không ít lần nghe mẹ khen ngợi: “Công việc thần tiên.”
Nghiêm Tương: “?”
Không hiểu lắm.
Nhưng Nghiêm Tương rất thích trạm phát thanh.
Bắt đầu từ cổng đại viện ủy ban thị trấn, cậu bé đã bắt đầu một ngày bằng cách chào hỏi: “Cháu chào chú!”
Chú ở phòng bảo vệ sẽ cười tươi vẫy tay với cậu bé: ” Nghiêm Tương đến rồi đấy à.”
Suốt dọc đường, cậu bé đều lễ phép chào hỏi các chú, các bác, các cô mà cậu bé quen biết.
Thậm chí có người nghe thấy tiếng còn cố ý mở cửa sổ gọi cậu bé: “Này! nhóc Nghiêm Tương! Còn chưa chào chú đâu đấy nhé!”
Nghiêm Tương lễ phép dừng lại rồi nghiêm túc chào hỏi.
Cậu bé không hiểu tại sao người lớn lại cười ha ha. Nhưng những tiếng cười đó nghe có vẻ rất vui, khiến cho tâm trạng của mọi người cảm thấy thoải mái.
Hơn nữa họ còn thường lấy kẹo trong túi quần ra, nói: “Cho cháu.”
Đại viện ủy ban thị trấn là một nơi tốt để kiếm kẹo!
Trẻ con chỉ cần lễ phép là sẽ có kẹo ăn!
Thật ra điều khiến Nghiêm Tương tự hào nhất là cậu bé có một cái bàn riêng ở trạm phát thanh.
Nhưng đáng tiếc là anh Cương Tử, anh Hoa Tử, chị Anh Tử và cả Quân Quân không ai chịu tin, họ nói cậu bé khoác lác.
Điều này khiến Nghiêm Tương rất tức giận, nhưng cậu bé không có cách nào chứng minh được, cậu bé cũng không thể đưa họ đến chỗ làm việc được.
Nghiêm Tương chỉ có thể nghiêm túc làm việc của mình.
Một ngày của Nghiêm Tương bắt đầu từ việc đến thư viện chọn sách.
Thư viện quả thật là một kho báu.
Chỉ là người quản lý thư viện hơi lười biếng, ông ta luôn nằm gục trên bàn ngủ gà ngủ gật, còn thường xuyên không thấy bóng dáng đâu.
Ông ta chỉ dọn dẹp vệ sinh thư viện, còn việc sắp xếp sách, phân loại sách thì thường làm rất qua loa.
Nghiêm Tương không còn cách nào khác, với tư cách là một bạn nhỏ đã lớn, lại còn làm việc ở ủy ban thị trấn, Nghiêm Tương đã không ngần ngại đảm nhận nhiệm vụ phân loại sách.
Có rất nhiều cuốn sách có thể vừa nhìn là biết ngay thể loại.
Có một vài cuốn không nhìn ra được thì cậu bé sẽ hỏi mẹ.
Cậu bé cứ thế âm thầm xếp những cuốn sách để sai chỗ về đúng thể loại của nó rồi rời đi. Mãi cho đến khi cậu bé theo mẹ rời khỏi trạm phát thanh và đi đến huyện thì vẫn không có một người lớn nào phát hiện ra.
Nhiều năm sau, Nghiêm Tương mới kể chuyện này cho mẹ nghe.
Bố không tin, bố nói: “Lúc đó con mới có mấy tuổi, đừng có khoác lác.”
Mẹ cũng rất bất ngờ nhưng không ngạc nhiên, mẹ không hề ngạc nhiên một chút nào.
Đúng vậy, mẹ chưa bao giờ ngạc nhiên trước bất cứ điều gì cậu bé làm.
Mẹ chỉ xoa đầu cậu bé rồi cười.
Nhưng sau đó mẹ cũng không nhắc lại từ “no bụng” nữa.
Chọn một cuốn sách trong thư viện là việc khởi đầu một ngày của Nghiêm Tương.
Cuốn sách mà cậu bé thích nhất là những cuốn sách vừa có chữ vừa có tranh.
Bởi vì có nhiều danh từ trong văn bản biểu thị những thứ mà cậu bé chưa từng thấy trước đây. Hình ảnh minh họa có thể giúp cậu bé hiểu rõ hơn nghĩa của những danh từ đó cũng như cách thức áp dụng chúng trong thực tế.
Trong tất cả các cuốn sách, cuốn sách khiến cậu bé say mê nhất chính là bộ “Sổ tay huấn luyện dân quân”, bởi vì nó sử dụng ngôn ngữ rất đơn giản và dễ hiểu, còn kèm theo nhiều hình ảnh giải thích, từ đơn giản đến sâu sắc, từ những điều kiện thô sơ nhất của □□ cho đến tên lửa của chủ nghĩa đế quốc xuyên qua mây trắng bay trên bầu trời xanh.
Thật sự quá hấp dẫn.
Bộ sách này rất quan trọng trong thời thơ ấu của Nghiêm Tương.
Khi ở trạm phát thanh, cậu bé đã đọc đi đọc lại nhiều lần.
Dáng vẻ nghiêm túc đọc sách của cậu bé thường khiến cho các chú, các bác, các cô ở trạm phát thanh phải bật cười.
Nghiêm Tương vẫn không hiểu lắm về những tiếng cười của người lớn, nhưng những tiếng cười này lại không có ác ý.
Chú Thiên Minh cũng là người rất thích đọc sách, theo hiểu biết của Nghiêm Tương, công việc của chú ở trạm phát thanh là đọc sách và tưới hoa.
Hàng ngày đến trạm phát thanh, chú sẽ xách ấm đi lấy nước nóng và pha trà, sau đó đi tưới những bông hoa quý giá của chú.
Mọi người đều có một chậu hoa trên bệ cửa sổ hoặc bàn làm việc. Sau đó mẹ cũng có một chậu hoa, nhưng khi rời đi mẹ không mang theo.
Bởi vì mẹ nghĩ rằng mẹ sẽ quay lại.
Nhưng mẹ lại không quay lại trạm phát thanh nữa.
Chậu hoa đó đã được chuyển sang cho chú Thiên Minh, nghe nói chú Thiên Minh chăm sóc nó rất tốt.
Tưới hoa xong, chú Thiên Minh bắt đầu công việc một ngày của mình, đó là đọc sách.
Chú sẽ đọc sách cả ngày, từ lúc đi làm cho đến lúc tan làm.
Nghiêm Tương thấy công việc này rất tuyệt.
Khi lớn lên, cậu bé cũng muốn làm công việc như vậy, một công việc chỉ chuyên đọc sách.
Công việc của dì Hồ là quét dọn vệ sinh.
Dì Hồ là một người chăm chỉ, cô ấy lau sạch từng chiếc bàn, trong phòng không có một góc bẩn nào.
Nhưng chỉ cần cô ấy muốn đến phòng phát thanh xem là sắc mặt của mọi người sẽ thay đổi.
Trạm phát thanh phải khóa cửa sau khi kết thúc phát sóng.
Quy định này vẫn luôn được áp dụng, nhưng chú Thiên Minh nói, trước đây mọi người đều lười khóa. Việc này chỉ bắt đầu được thực hiện nghiêm túc sau khi dì Hồ đến trạm phát thanh làm việc.
Nhưng hạt dưa dì Hồ rang rất ngon.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất