Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

Năm ngoái chỉ là khúc dạo đầu, năm nay sau khi ngày lễ Tết bị huỷ bỏ, Kiều Vi mới thực sự bắt đầu có cảm giác “À, bắt đầu rồi đây…”.
Ngày nào Kiều Vi cũng đọc báo, cô không dám bỏ sót một tin tức nào.
Bởi vì nhận thức ít ỏi đến đáng thương của cô về giai đoạn này phần lớn đều đến từ tiểu thuyết, phim ảnh và Weibo. Chúng không chỉ rất ít, rất mơ hồ, mà thậm chí có rất nhiều thứ còn có thể sai.
Có mấy ngày cô vô cùng khó ngủ, Nghiêm Lỗi ôm cô hỏi khẽ: “Rốt cuộc là bị sao vậy?”
Kiều Vi thở dài nói: “Sợ.”
Nghiêm Lỗi nói: “Em không cần sợ, em là người nhà quân nhân.”
Lúc này Kiều Vi thực sự rất may mắn vì có được thân phận người nhà quân nhân này.
Cuối cùng cô cũng thả lỏng.
Hơn nữa ngoài là người nhà quân nhân ra, cô nhớ ra mình còn một thân phận nữa là vợ của nam chính.
Cô vuốt ve nhẹ cơ bắp trên cánh tay Nghiêm Lỗi, bóp một chút, vừa chắc chắn vừa đàn hồi.
Có cảm giác rất an toàn.
À, hơn một năm nay, ngày nào cô cũng sống một cuộc sống bình thường và hạnh phúc, công việc đều đều ổn định, có lẽ vì mọi thứ quá chân thực nên cô đã quên mất mình là người xuyên không.
Đừng bao giờ quên sức mạnh của hào quang nam chính.
Kiều Vi ôm Nghiêm Lỗi, bình yên chìm vào giấc ngủ.
Nhưng chuyện gì đến thì vẫn phải đến – bí thư Mạnh đã qua đời.
Hoàng Tăng Nhạc đã phản bội ông ta.
Đại hội kết thúc.
Đột nhiên, hội trường ồn ào và náo nhiệt trở nên im bặt, những ai cần ra về thì đều rời đi.
Kiều Vi duỗi thẳng chân ra, nhìn đôi giày vải quân đội mũi tròn của mình.
Đột nhiên có một đôi giày vải quân đội khác xuất hiện trong tầm mắt cô, đứng bên cạnh chân cô.
Kiều Vi ngẩng đầu lên.
Hoàng Tăng Nhạc nhìn cô từ trên cao xuống.
Một lúc lâu sau, ông ta thở dài: “Quả nhiên là cô.”
Tiếng thở dài của ông ta như vang vọng lại trong hội trường trống không.
[Ngoại truyện]: Đài phát thanh cuộc sống thường ngày của Nghiêm Tương.
Nghiêm Tương dậy từ sáng sớm.
Cậu bé trở mình ngồi dậy, sau đó tự mặc quần áo.
Quần áo của cậu bé luôn rất sạch sẽ, mẹ nói một bộ quần áo không được mặc quá hai ngày. Nhưng cậu bé biết nhiều người có thể mặc một bộ quần áo trong vòng ba bốn ngày.
Mẹ cậu bé rất thích sạch sẽ.
Nghiêm Tương cũng thích sạch sẽ, bởi vì quần áo mặc lâu thực sự rất hôi. Nghiêm Tương không thể chịu được cái mùi đó.
Nghiêm Tương trượt xuống khỏi giường, đôi chân nhỏ vững vàng dẫm lên chiếc ghế đẩu nhỏ, sau đó thò chân xuống xỏ giày.
Cậu bé có thể tự mình làm tất cả những việc này, cậu bé đã là một đứa trẻ rất lớn rồi!
Rất giỏi!
Cậu bé bước ra khỏi cửa phòng, hôm nay lại là một ngày nắng đẹp, ánh nắng chiếu vào sân cùng những viên sỏi lấp lánh trên con đường nhỏ.
Mẹ nói, một số nơi đặc biệt sẽ có những viên sỏi đặc biệt, nó trong suốt và sáng lấp lánh giống như đá quý, gọi là đá Vũ Hoa.
Mẹ nói nếu sau này có cơ hội, mẹ muốn đưa cậu bé đến nơi đó để nhặt đá Vũ Hoa, nhưng phải đợi đến khi cậu bé lớn lên mới được.
Nhưng Nghiêm Tương rất lo lắng, sợ đến khi cậu bé lớn, những viên đá Vũ Hoa đẹp đẽ đó sẽ bị người khác nhặt hết.
Cậu bé thấy trong cuốn sách địa lý có nói, rất nhiều loại đá phải mất đến hàng nghìn năm thậm chí hàng triệu năm mới hình thành được. Nghiêm Tương mới bốn tuổi thôi, hàng triệu năm đối với cậu bé thực sự quá dài.
Nếu bị nhặt hết rồi thì cậu bé sẽ không thể đợi được đến lần hình thành những viên đá mới tiếp theo.
Lo quá!
“Tương Tương, đi rửa mặt rồi ăn sáng đi!”
Hôm nay mẹ cũng mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ kèm theo nụ cười trên môi.
Mẹ của Nghiêm Tương luôn tươi cười khi nói chuyện với cậu bé, cũng không bao giờ tát vào gáy hay đá cậu bé, càng không bao giờ vặn tay hoặc véo đùi cậu bé.
Nghiêm Tương không hiểu phụ huynh của những đứa trẻ khác như thế nào, nhưng cậu bé có thể so sánh, sau khi so sánh, cậu bé thấy bố mẹ mình tốt hơn.
Mùa hè, giá để chậu rửa mặt được đặt cạnh giếng nước, mẹ đi tới múc một gáo nước từ thùng nước rồi đổ vào chậu rửa mặt.
Nước chảy ra từ giếng là nước ngầm, theo những gì Nghiêm Tương đọc được trong sách địa lý, nước ngầm đã được lọc qua tầng đá và đất, sạch hơn nước ao và nước sông, Dù sao cũng không có ai tắm rửa, giặt giũ, rửa rau hay đổ bô trong đó.
Sau khi Nghiêm Tương đọc được những nội dung liên quan, cậu bé vô cùng lo lắng về vấn đề nước sạch của người dân trong trấn.
Có mấy ngày cậu bé lo lắng đến mức không ăn nổi cơm.
Sau đó mẹ hỏi cậu bé là tại sao lúc nào cậu bé cũng cau mày, sau đó cậu bé kể cho mẹ nghe chuyện khiến mình lo lắng.
Mẹ xoa đầu cậu bé nói: “Không còn cách nào khác.”
“Nhưng người Trung Quốc chúng ta rất thông minh, từ xa xưa chúng ta đã chủ trương uống nước đun sôi, bởi vì nước sôi ở nhiệt độ cao chính là quá trình khử trùng nước và lọc sạch nước bẩn.”
“Còn nữa, mặc dù người dân trong thị trấn vừa giặt giũ vừa đổ bô nhưng nếu con quan sát kỹ thì sẽ thấy, mọi người lấy nước sông ở đoạn thượng nguồn, giặt giũ rửa rau ở đoạn giữa và đổ đồ bẩn ở dưới hạ nguồn. Nếu như có ai dám bơi ở đoạn thượng nguồn, bố mẹ họ sẽ đuổi theo đánh họ.”
“Nhìn đi, đây chính là trí tuệ của con người trong điều kiện hạn chế.”
Thì ra là vậy.
Nghiêm Tương hiểu rồi, không phải mọi người không nghĩ tới, mà là điều kiện khách quan có hạn. Người thông minh thì thời nào cũng có.
Hơn nữa mẹ còn nói cho cậu bé biết giải pháp thực sự: “Nước máy.”
“Sau khi được nhà máy nước lọc và khử trùng, nước sạch đạt tiêu chuẩn sẽ được đưa đến từng hộ gia đình từ bể chứa nước sạch của nhà máy nước qua đường ống.”
“Ừm… Bây giờ vẫn chưa thể đến từng hộ gia đình được. Con xem, đại viện có một bể nước máy công cộng nhưng nước sạch vẫn không thể đến nhà của mọi người.”
“Nhưng tương lai nhất định sẽ được. Trong tương lai, mỗi nhà đều có vòi nước máy riêng, chỉ cần vặn một cái là nước sạch sẽ chảy ra.”
“Thậm chí khi rửa mặt cũng không cần dùng chậu rửa mặt, có thể dùng nước máy, như vậy sẽ sạch hơn.”
“Trong tương lai, mỗi hộ gia đình đều có thể tắm ở nhà mình mà không cần phải đến nhà tắm công cộng.”
Khi Nghiêm Tương có thắc mắc về chuyện gì đó trong cuộc sống, mẹ luôn có thể nói cho cậu bé biết cách giải quyết. Mặc dù những cách mẹ nói bây giờ có thể vẫn chưa có nhưng mẹ tin chắc rằng tương lai nhất định sẽ có.
Thái độ của mẹ cũng làm ảnh hưởng đến Nghiêm Tương.
Thế nên Nghiêm Tương tin vào cái “tương lai” mà mẹ nói.
Bữa sáng là món mì vằn thắn thanh đạm, ăn kèm với dưa muối và trứng ốp la.
Nghiêm Tương ăn xong rồi mới đánh răng.
Điều này khác với thói quen đánh răng trước rồi mới ăn sáng của nhiều người.
Nhưng mẹ nói: “Con đánh răng trước khi đi ngủ vào buổi tối và cả đêm không ăn bất cứ thứ gì nên khoang miệng không bị bẩn. Vì vậy, khi con thức dậy vào buổi sáng, miệng con thực sự rất sạch.”

Ads
';
Advertisement