Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

Khi đến, cô thấy thư ký Cao đã ở trong phòng, còn có vợ bí thư Mạnh và con trai ông ta. Ba đứa con gái của ông ta đều được gả tới thành phố Lâm rồi, đều được gả cho các mối môn đăng hộ đối cả, hơn nữa còn được gả cao.
“Kiều Vi, đến đây.” Bí thư Mạnh thấy cô thì rất vui vẻ: “Cô không sao chứ? Tiểu Lý cũng không sao, Tăng Nhạc cũng vậy. Tôi muốn đi thăm cô nhưng bọn họ không cho tôi di chuyển.”
Không những không cho ông ta di chuyển mà còn treo chân ông ta lên cao nữa kìa.
Kiều Vi kể lại tình hình lúc đó cho bí thư Mạnh nghe: “Hẳn là gia súc của nhà gần đó chưa bị nhốt vào nên đã xổng ra. Tôi cũng không rõ là ngựa hay lừa.”
Điều bí thư Mạnh quan tâm cũng giống Nghiêm Lỗi: “Bọn họ nói cô lái xe đến đây à?”
Kiều Vi giải thích: “Lúc đó chỉ còn tôi là tỉnh táo. Anh và tài xế Lý đều ngất xỉu, thư ký Hoàng thì mất máu quá nhiều. Trời tối qúa, tôi mà vào làng tìm người thì lại lạc đường, xác suất tình huống chuyển biến xấu đi sẽ càng cao hơn. Vì thế tôi đành bí quá hóa liều.”
Bí thư Mạnh cảm thấy rất hứng thú: “Cô biết lái xe à?”
Nghiêm Lỗi đứng sau lưng Kiều Vi chen vào: “Cô ấy là tay mơ thôi. Bình thường cô ấy hay ngồi xe tôi lái, nhìn nhiều nên quen. Kiều Vi, mau xin lỗi bí thư đi.”
Kiều Vi lập tức xin lỗi: “Tôi mạo hiểm quá rồi.”
Bí thư Mạnh không quan tâm: “Các đồng chí còn trẻ phải có tinh thần hiếu học và mạo hiểm. Có một vài tình huống nếu bảo thủ áp dụng cách cũ thì không được. Nếu như cô không mạo hiểm thì tôi còn sống hay không cũng khó nói. Đúng rồi, mọi người gọi người nhà Tiểu Lý tới đây, tôi muốn nói chuyện với họ.”
Gia đình tài xế Lý sợ hãi suốt một đêm.
Nếu như tài xế Lý lái xe làm người đứng đầu huyện gặp tai nạn mà chết, thì tội lỗi này quá lớn.
Tất nhiên bí thư Mạnh muốn gọi người nhà họ Lý vào để trấn an họ: “Chuyện này là ngoài ý muốn, dù là ai cũng sẽ như thế mà thôi. Mọi người đừng nghĩ nhiều.”
Nước mắt người nhà họ Lý rơi xuống.
Bí thư Mạnh lại bảo đảm với bố và vợ của thư ký Hoàng: “Chắc chắn cậu ấy sẽ không sao đâu.”
Thái độ của ông ta với người nhà thư ký Hoàng rất nhã nhặn.
Kiều Vi đứng cạnh nhìn, hơi chú ý vào vợ thư Ký Hoàng một chút.
Cô ấy khoảng bằng tuổi cô, giữa chân mày có một chút phong độ của trí thức. Kiều Vi chợt nhớ đến những lời thư ký Hoàng khen cô ấy.
Nhưng so với gương mặt thanh tú, cơ thể của cô ấy lại hơi mập. Việc sinh con liên tục thật sự quá mức có hại đối với cơ thể phụ nữ.
Sau khi sinh con cho thư ký Hoàng, họ cảm thấy quan hệ không giống như lúc trước, Kiều Vi đang tìm cơ hội thích hợp khuyên anh ta, ba đứa con rồi, đừng sinh nữa.
Đúng là không nhìn nổi.
Bí thư Mạnh cho Kiều Vi nghỉ hai ngày.
Lúc Kiều Vi rời đi đã bắt đầu có phóng viên tràn vào bệnh viện.
Cô theo Nghiêm Lỗi, thư ký Cao, dẫn Nghiêm Tương ngồi xe jeep quay về.
“Cô Kiều cũng bị dọa sợ rồi.” Thư ký Cao nói: “Cô nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
Nghiêm Lỗi để thư ký Cao ngồi ghế phụ, anh và Kiều Vi ôm Nghiêm Tương ngồi phía sau.
Thư ký Cao nghiêng đầu: “Cô cũng giỏi thật, không biết lái xe mà có thể mở khóa xe chạy được.”
“Lúc người ta cực kỳ căng thẳng thì tuyến thượng thận sẽ phát ra một loại chất kích thích, kích thích năng lực của con người, ví dụ như não sẽ suy nghĩ nhanh hơn, hay tốc độ chạy bộ nhanh hơn, mọi thứ bỗng tăng cao như hít thuốc lắc vậy đó.”
“Còn có một lý thuyết gọi là ‘Sức mạnh trong trận hỏa hoạn’. Có nghĩa là khi phát sinh hỏa hoạn, vì để cứu lấy những tài sản trong nhà, một người có thể tay không bê nguyên tủ quần áo lớn ra. Sau đó khi mọi thứ bình thường lại, hỏa hoạn qua rồi, người đó phát hiện mình không đủ khả năng để di chuyển một tủ quần áo lớn như vậy. Loại sức mạnh đột ngột xuất hiện đó chính là do chất kích thích mà tuyến thượng thận tiết ra trong cơ thể.”
“Tôi ấy à.” Kiều Vi nói: “Giờ anh mà bảo tôi lái xe thì tôi không biết đâu. Chỉ có lúc đó đầu óc trống rỗng, trong đầu lặp lại câu phải nhấn ga, phải nhấn ga, sau đó xe chạy thật. Tôi vẫn còn nhớ thư ký Hoàng hét bên tai tôi là ‘sang số, sang số’, còn lại thì tôi không nhớ gì nữa. Giống như khi qua hỏa hoạn, người kia không di chuyển nổi cái tủ quần áo lớn đó vậy.”
Thư ký Cao cảm thán: “Thần kỳ vậy sao.”
“Đúng là cô đọc nhiều sách nên biết nhiều thứ.”
Kiều Vi lại nổi tiếng.
Sau khi cô nghỉ ngơi hai ngày và quay lại chỗ làm, thường có người nhân cơ hội đến phòng làm việc hỏi cô: “Cô biết lái xe thật sao?”
Kiều Vi thuật lại lời đã chuẩn bị: “Tôi chỉ biết đạp phanh để dừng xe thôi, tôi không biết giẫm ly hợp thế nào nên vừa khóc vừa hỏi thư ký Hoàng, thư ký Hoàng bảo anh ta cũng không biết. Khó khăn lắm tôi mới khởi động xe được thì nghe anh ta bảo phải sang số. Đến bệnh viện rồi tôi thấy như đang nằm mơ vậy.”
Không biết cô đã phải nhắc lại lời thoại này bao nhiêu lần rồi, cô cảm giác mình sắp thành chị Tường Lâm đến nơi.
Cuối cùng thư ký Hoàng cũng đi làm, người khác lại hỏi anh ta.
Thư ký Hoàng nói: “Sao cô ấy biết lái xe được, lúc đó cô ấy vừa cầm tay lái vừa hỏi tôi ‘giẫm ly hợp thế nào’, tôi cũng không biết. Cô ấy vừa khởi động thì tắt ga, vừa khởi động thì tắt ga. Không biết bị tắt ga bao nhiêu lần mới khởi động được xe. Tôi còn thấy cô ấy không thèm sang số. Tôi bảo thì cô ấy mới sang số.”
Ai tò mò hỏi anh ta thì thư ký Hoàng đều trả lời như vậy.
Mọi người thấy lời thoại của cả hai khớp nhau, mới tin Kiều Vi không biết lái xe, chỉ là cô mạo hiểm thử khi quá tuyệt vọng, bí quá hóa liều, ai ngờ lại thành công thôi.
Trong huyện cũng có chuyện tài xế buýt quên rút chìa khóa, một học sinh trung học lặng lẽ lên xe lén khởi động xe rồi lái tông vào cây ven đường. Vì thế đúng là có chuyện không biết lái xe vẫn khởi động xe được.
Dù sao thì mạo hiểm như vậy cũng tốt, khi tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử, như vậy thì người ta mới thành công được.
Cứu được bí thư một mạng.
Ai mà chẳng hâm mộ.
Quả nhiên khi bí thư Mạnh đi làm lại, gọi Kiều Vi vào văn phòng rồi nói với cô: “Đây là công hàm thuyên chuyển công tác, cô về khu chuyển hồ sơ đi, cô sẽ nhập biên chế chính thức trong huyện.”
Kiều Vi còn biết nói gì nữa.
Cô đâu thể nói: “Thật ra tôi không muốn thăng chức, tôi muốn làm việc ở trạm phát thanh tới khi về hưu.”
Không những không thể nói mà còn phải giả vờ vui vẻ, cảm ơn rối rít.
Chốn công sở cần khéo nịnh nọt, còn chốn quan trường thì phải biết dối trá.
Thư ký Hoàng thật lòng chúc mừng cô.
Sau chuyện này, bí thư Mạnh càng thân thiết với cô, còn tầng mỏng vô hình giữa quan hệ của cô và thư ký Hoàng cũng biến mất.
Anh ta hỏi cô: “Cô có bằng tốt nghiệp trung học không?”
Kiều Vi nói có.
Thư ký Hoàng nói: “Lúc cô mang hồ sơ thì cũng đem bằng tốt nghiệp trung học đến luôn nhé.”
Kiều Vi không nghĩ nhiều, cô chỉ nghĩ là hồ sơ chuyển lên chính thức cần nó thôi.
Lúc cô đến phòng hồ sơ lấy hồ sơ của mình, có ghé qua phòng làm việc cũ thăm các đồng nghiệp và lãnh đạo.
Mọi người biết chuyện đều chúc mừng cô.
Lục Mạn Mạn nét mặt rạng rỡ, nhìn là biết đang sống rất tốt.
Mới mấy ngày không gặp mà cô ấy mập lên, mặt tròn trịa hơn rồi.
Vừa nhìn là biết hạnh phúc đến mức mập lên.
Ngẫm lại cũng đúng, chồng đẹp trai, vóc người đẹp, đường sự nghiệp lại thuận lợi, công việc của mình thì nhàn nhã, vững chắc, nhà mẹ đẻ giàu có, nhà chồng thì xa xôi.
Những tháng ngày như vậy không hạnh phúc cũng khó.
“Anh ấy không cho em giặt quần áo.” Lục Mạn Mạn lén lút nói chuyện với cô: “Anh ấy bảo trong quân đội ai cũng biết đoàn trưởng Nghiêm về nhà giặt quần áo, rửa chén cho vợ, nên anh ấy muốn noi gương lãnh đạo.”
Kiều Vi vui vẻ.
Cô đến gặp thư ký Cao.
Thư ký Cao hơi bất ngờ, anh ta nói: “Lúc đó tôi đã nghĩ sớm muộn cũng sẽ có ngày hôm nay mà.”
Kiều Vi thở dài.

Ads
';
Advertisement