Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

Đùi của thư ký Hoàng bị rách, không biết có trúng động mạch chủ hay không nhưng máu của anh ta chảy ồ ạt ra khỏi miệng vết thương do bị kính đâm phải.
Kiều Vi phải dùng dây lưng buộc lại để giúp anh ta cầm máu.
“Bản thân thư ký Hoàng cũng mất máu! Sao anh ấy truyền máu cho người khác được?” Cô chất vấn.
Cô không khống chế được giọng nói của mình, cất cao giọng hỏi.
Người trên hành lang đều nhìn sang.
“Trong kho máu không có nhóm máu này, nhóm máu của thư ký Hoàng lại vừa khớp.” Bác sĩ né tránh ánh mắt của Kiều Vi: “Hơn nữa chính cậu ấy, cậu ấy chủ động đề nghị, viện trưởng cũng đồng ý…”
Bác sĩ nói: “Đầu tiên vẫn phải ký giấy cam đoan.”
Bác sĩ lại vội vàng hứa hẹn: “Ngày mai máu tới là bọn tôi sẽ truyền cho cậu ấy ngay.”
Kiều Vi cắn răng.
Không biết nên tức giận vì chuyện gì.
Không có gì liên quan đến cô cả!
Nhưng cái gì cũng làm cô tức giận!
“Thư ký Hoàng đang ở đâu?” Cô hỏi: “Tôi có thể đến thăm không?”
Bác sĩ thở phào, chỉ phòng cho cô.
Kiều Vi đi vào thăm thư ký Hoàng.
Thư ký Hoàng đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng anh ta vẫn tỉnh, nghe thấy tiếng bước chân dừng lại trước giường mình thì mở mắt.
Là Kiều Vi.
Kiều Vi mím môi nhìn chằm chằm vào anh ta.
Cô đang tức giận.
Đồng chí ngày nào cũng cười khanh khách này mà cũng có lúc tức giận như vậy à.
“Kiều Vi…” Thư ký Hoàng miễn cưỡng mỉm cười.
Vô cùng miễn cưỡng, mặt anh ta trắng nhợt như tờ giấy.
Giống như có thể tắt thở bất cứ lúc nào.
Kiều Vi nhìn khuôn mặt trắng đến mức đáng sợ của anh ta: “Có phải anh điên rồi không?”
Tất nhiên là thư ký Hoàng biết cô đang nói đến chuyện gì.
“Sáng sớm là máu sẽ đến. Hơn nữa bác sĩ cũng nói là cơ thể con người sẽ không ngừng sinh ra máu mới, tôi còn trẻ, khả năng hồi phục cao…”
Anh ta nói tới đây thì không nói gì nữa. Biểu cảm của Kiều Vi đã nói lên rằng những lời này không đủ để thuyết phục cô.
Thư ký Hoàng thở dài.
“Kiều Vi, có bí thư rồi mới có tôi.” Cuối cùng anh ta cũng nói thật.
Vì để anh ta nắm giữ văn phòng mà Bí thư Mạnh đã loại bỏ, tước đi quyền lực của những người khác. Quan trường chính là như vậy, nhìn qua thì toàn là những gương mặt tươi cười, nhưng dưới nụ cười đó lại là mấy cuộc đấu đá tranh giành.
“Cả huyện đều biết tôi là người phe ông ấy.” Thư ký Hoàng nói: “Cô biết phong cách làm việc của ông ấy mà.”
“Nếu ông ấy không còn nữa thì những chuyện ông ấy làm khi trước sẽ do tôi chịu trận.”
Bí thư Mạnh làm việc rất mạnh bạo.
Mạnh bạo cũng có nghĩa là gây thù với người khác, ảnh hưởng đến lợi ích của người khác.
Khi Bí thư Mạnh còn ở đây, ông ta không khác gì mũi giáo, có thể tấn công, cướp đoạt, cũng là cái khiên, có thể bảo vệ người phe mình.
Nếu ông ta chết, những người oán hận ông ta sẽ trả thù mà không có ai che chắn. Thư ký Hoàng là người Bí thư Mạnh tin tưởng nhất, tất nhiên sẽ phải đứng mũi chịu sào.
Có thể nói, nếu không còn con đường nào khác để đi, con đường làm quan của thư ký Hoàng đã gắn liền với Bí thư Mạnh.
Nếu không có đường nào khác để đi.
Kiều Vi hiểu hết.
Nhưng cô vẫn thấy khó chịu.
Quan trường đúng là thứ mà không phải người bình thường nào cũng chịu đựng được.
Chuyện này khác hẳn với việc được tự do chọn lựa nghề nghiệp ở đời sau. Lúc này còn không tồn tại cách nói “từ chức”.
Công việc của mỗi người đều được tổ chức sắp xếp. Mỗi người đều có tổ chức, mỗi người đều được sắp xếp, không thể tự rời đi theo suy nghĩ cá nhân.
“Kiều Vi.” Thư ký Hoàng nhìn cô, chân thành nói: “Cảm ơn cô.”
Bác sĩ đã nói với anh ta.
Dây lưng cầm máu đã cứu mạng anh ta.
Nếu lúc ấy Kiều Vi không quả quyết cầm máu cho anh ta, lại dũng cảm lái xe đến thẳng bệnh viện, nếu cô thật sự nghe theo lời anh ta nói, đi bộ lúc tối lửa tắt đèn để tìm thôn xóm chẳng biết ở nơi nào để cầu cứu… Thì khả năng cao là cả anh ta và bí thư đều toi đời.
Tài xế Lý là người bị thương nhẹ nhất.
Lúc xảy ra tai nạn, thư ký Hoàng vẫn còn tỉnh táo, anh ta tóm lấy ghế lái để giữ vững thân thể theo bản năng. Chủ yếu là phần đầu của anh ta bị va đập nên mới bị thương, có thể còn bị chấn động não nữa, nhưng hiện tại không nguy hiểm đến tính mạng.
Bí thư bị xuất huyết trong là do cặp tài liệu của ông ta gây nên.
Nếu trong cặp chỉ có tài liệu thì sẽ không có chuyện này, nhưng lúc lái xe lệch khỏi quỹ đạo, có người cho bí thư hai bình rượu Mao Đài.
Bình sứ nặng chứa đầy chất lỏng, làm túi nặng hẳn lên.
Trong lúc xe bị lật, thứ đó đã va mạnh vào bụng bí thư.
May mà Kiều Vi nhờ y tá nhắc nhở bác sĩ. Đến bác sĩ cũng không mấy hiểu về vết thương do tai nạn xe cộ gây nên.
Bác sĩ nói: “Tôi còn chưa được ngồi trên xe hơi bao giờ.”
Bác sĩ còn nói: “Người cầm máu cho cậu cũng là cô ấy à? Lại còn biết lái xe nữa? Cô ấy giỏi thật đấy.”
Thư ký Hoàng nhớ đến hình ảnh hai tay run rẩy, chảy máu rơi nước mắt, lớn tiếng hỏi anh nên giẫm bộ ly hợp như thế nào của Kiều Vi.
Cô còn không biết là phải đổi số.
Nhưng cô có thể lái xe đến bệnh viện nhân dân huyện.
Kiều Vi thật sự rất giỏi.
“Kiều Vi.” Anh ta nói: “Tôi nợ cô một mạng.”
Nếu không có cô thì Hoàng Tăng Nhạc đã biến mất khỏi thế gian này.
Anh ta phấn đấu cũng thế, oán hận cũng vậy, tất cả đều mất đi ý nghĩa.
Điều đầu tiên vẫn là phải sống thật tốt!
Người nhà bí thư Mạnh đến đầu tiên. Nghe nói ông ta thoát khỏi nguy hiểm rồi mới yên tâm.
Người nhà của tài xế Lý và bí thư Hoàng cũng lần lượt chạy tới.
Người nhà thư ký Hoàng là bố và vợ của anh ta. Mẹ anh ta phải ở nhà chăm ba đứa trẻ.
Người nhà tài xế Lý thì cực kỳ hoảng loạn, cứ như là phạm phải sai lầm gì lớn.
Nghiêm Lỗi tới trễ hơn, anh dẫn theo Nghiêm Tương và bí thư Cao từ trấn Hạ Hà Khẩu đến
Bí thư Cao chào Kiều Vi, quan tâm thăm hỏi cô mấy câu, biết cô không sao thì vội vã đi gặp viện trưởng, hỏi thăm tình hình của bí thư Mạnh.
Nghiêm Lỗi kéo Kiều Vi nhìn từ trên xuống dưới: “Em không sao chứ?”
Kiều Vi nói: “Em không sao.”
Cô thở phào nhẹ nhõm. Thấy Nghiêm Lỗi rồi, cô cảm thấy mình nhẹ nhõm hẳn đi.

Ads
';
Advertisement