Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

Qua cái thôn này không còn có nhà trọ khác.
Bỏ lỡ cơ hội này, nếu Lục Mạn Mạn và đại đội trưởng Lý muốn nộp đơn xin nhà thì chỉ có những ngôi nhà cũ ở khu cũ.
“Vì nhà ở mà kết hôn…” Kiều Vi cảm xúc lẫn lộn.
Nghe có vẻ rất buồn nhưng cuộc sống vốn là vậy, chỉ có thể dựa vào điều kiện khách quan thôi.
Không thể so sánh với những yêu cầu về chuyện tình yêu và kết hôn trong xã hội giàu có của thế hệ sau được.
“Được rồi, chúng ta chỉ đề xuất mà thôi.” Cô nói: “Vả lại có kết hôn hay không là do Mạn Mạn quyết định.”
“Đúng vậy, dù sao cũng là do bọn họ tự quyết định.” Nghiêm Lỗi vui vẻ: “Chúng ta chỉ đề xuất.”
Nói như vậy khiến Kiều Vi dễ chịu hơn một chút.
Cuối cùng thì không thể quyết định cuộc sống của người khác.
Nhưng cô liếc nhìn Nghiêm Lỗi: “Sao vừa nãy anh lại căng thẳng?”
Vẻ mặt đoàn trưởng Nghiêm khẩn trương: “Không có, anh căng thẳng làm gì.”
Kiều Vi liếc anh.
“Ngôi nhà cũng đang trống, nếu đã làm người tốt thì tốt cho trót. Không thể bỏ dở giữa chừng, làm cho đến nơi đến chốn. Nếu không nỗ lực lúc trước đều công cốc.” Cô xoay người đi vào nhà: “Anh yên tâm đi, bây giờ em ở ngôi nhà này rất thoải mái, không muốn chuyển đi.”
Đoàn trưởng Nghiêm lẽo đẽo theo sau: “Đúng vậy, anh biết em hiểu chuyện mà.”
Nịnh hót được luôn.
Khóe miệng Kiều Vi giật giật.
Cô không dám so sánh suy nghĩ của mình với người ở thời đại này.
Khi có chuyện tốt, cô phải tranh thủ cho bản thân.
Nhưng Nghiêm Lỗi là người có ý thức cao, là nhân vật được thiết lập. Không! Không! Đương nhiên anh có ý thức cao, không phải bởi vì đây là nhân vật được thiết lập. Đứng từ góc độ của Kiều Vi, lợi ích thực sự đã được cho đi. Dù gì nhân vật đã được thiết lập rồi, về lâu dài, đối với con đường chính trị của anh mà nói là chính xác.
Không cần thiết vì ngôi nhà gạch đỏ trước mắt mà phá huỷ công sức bấy lâu nay.
Những ngôi nhà trong đại viện không có nhà vệ sinh riêng nên thống nhất dùng nhà vệ sinh công cộng. Là nhà vệ sinh khô, không có gì khác nhau, nửa đêm bị tiêu chảy còn phải ra ngoài đi vệ sinh, nếu có một nhà vệ sinh khô trong sân nhà mình thì thuận tiện hơn nhiều.
Nước máy cũng không ở trong nhà mà ở khu vực công cộng, không thuận tiện bằng có giếng riêng trong nhà mình.
Kiều Vi đang cân nhắc có nên dùng nước máy trong nhà không, nhưng điều này không cần thiết, hoàn toàn không cần thiết.
Cô vẫn còn đang suy nghĩ chuyện của Lục Mạn Mạn: “Thực sự kết hôn nhanh như vậy sao?”
Giới thiệu đối tượng là một chuyện, đột nhiên hai người mà mình giới thiệu mới quen biết vài ba ngày đã kết hôn lại là một chuyện khác.
Quá áp lực.
Trên đường về, chủ nhiệm Lục nói cho Lục Mạn Mạn biết chuyện mà Nghiêm Lỗi nói với ông ấy: “Đừng đi khắp nơi nói lung tung, hiện tại ngôi nhà này không có ai biết. Nếu con nói ra ngoài, lỡ như bị người khác cướp mất thì đừng có mà khóc.”
Khuôn mặt Lục Mạn Mạn nóng lên: “Thật, thật sự phải kết hôn sao?”
Chủ nhiệm Lục nói: “Bỏ lỡ thì sẽ không có nữa. Đây chính là ngôi nhà ngói gạch đỏ trong đại viện, trước cửa là nhà trẻ, sinh con xong thì gửi ở đó, không ảnh hưởng đến việc kiếm tiền. Không có gì thuận tiện hơn nữa.”
Lục Mạn Mạn gật đầu liên tục nói: “Nhưng có cần bàn bạc với Lý Ái Quốc một chút hay không. Lỡ như, lỡ như anh ấy không muốn kết hôn nhanh như vậy thì sao?”
Chủ nhiệm Lục bị cô gái ngốc chọc cười: “Cậu ấy không muốn á? Nếu cậu ấy biết chuyện này thì càng muốn hơn bất kì ai.”
Được lãnh đạo giới thiệu, là con gái của chủ nhiệm hợp tác xã cung tiêu, ngoại hình không xấu, cô ấy lại là phát thanh viên của trạm phát thanh tại thị trấn, nếu kết hôn ngay thì lãnh đạo sẽ giúp anh ta có nhà ở.
Lý Ái Quốc không phải kẻ ngốc, có lẽ còn muốn kết hôn ngay trong đêm.
“Bố chỉ không ngờ…” Chủ nhiệm Lục chắp tay sau lưng, vừa đi vừa cảm thán: “Nhà của đoàn trưởng Nghiêm lại như thế này…”
Chủ đề đã thay đổi, Lục Mạn Mạn bình tĩnh trở lại nói: “Con cũng không ngờ.”
Kiều Vi nhanh nhẹn, biết cách chăm sóc người khác như vậy, lại là người nhà của cán bộ cấp đoàn, trước khi đến Lục Mạn Mạn còn tưởng tượng trong nhà của Kiều Vi rất hoành tráng. Kết quả là… Một ngôi nhà đất?
Cô ấy có nghe nói nhà trong khu cũ đều là nhà cũ được sửa lại, không được tốt lắm.
Trước đây, cô ấy nghe nói khi nhà trong đại viện mới xây xong, vì việc phân chia nhà ở mà rất người âm thầm tranh đấu, nào là nhờ quan hệ để đi cửa sau, nào là gặp lãnh đạo khóc lóc kể khổ. Người trong thị trấn cũng thấy sôi nổi.
Nhưng thực sự không ngờ nhà ở khu cũ lại như vậy.
Lục Mạn Mạn thương cảm cho chị Vi của cô ấy.
“Hay là… Chúng ta đừng nộp đơn xin.” Cô ấy nói: “Nếu có nhà trống thì để lại cho hai người họ!”
“Đừng ngốc.” Chủ nhiệm Lục nói: “Nếu đoàn trưởng Nghiêm nói chuyện này với chúng ta thì cậu ấy sẽ không tự mình đi nộp đơn xin.”
Đúng là nhìn nhà đất khiến người ta xót xa, nhưng chủ nhiệm Lục rất tinh tường, trong sân được dọn dẹp gọn gàng, tường trắng trong nhà cũng sạch sẽ, các vật dụng trong nhà đều đầy đủ. Tuy nhìn bên ngoài giản dị nhưng cuộc sống lại rất thoải mái.
“Tuổi còn trẻ mà đã là cán bộ lớn, cậu ấy không hiểu rõ bằng con sao?”
“Con nhận phần ân tình này là được.”
Kiều Vi đợi sáu, bảy ngày, nhân dịp nghỉ trưa cầm biên lai thanh toán để lấy ảnh chụp.
Tiệm chụp ảnh thật sự để ảnh gia đình ba người họ trong tủ kính. Không những vậy, còn lấy ảnh của từng người để trưng bày.
Không ngờ bọn họ lại làm người mẫu miễn phí cho tiệm chụp ảnh.
Nhưng không thể bảo vệ quyền lợi của mình trong thời đại này.
Tiệm chụp ảnh quốc doanh cho họ làm mẫu chính là cho họ thể diện.
Đến nỗi người ở thời đại này còn vui mừng và tự hào vì điều này. Ngày đó Nghiêm Lỗi nghe xong cũng đắc ý lắm.
Anh thật sự rất vui.
Vả lại ảnh chụp rất đẹp, trên mặt ba người tràn đầy nụ cười hạnh phúc.
Gia đình ba người trông hạnh phúc mỹ mãn.
Nhân viên ở tiệm chụp ảnh thấy cô còn nói: “Là cô à. Có thấy ảnh trong tủ không?”
Giống như tranh công.
Ra vẻ “cô mau vui vẻ đi”.
Đúng là thời đại đặc biệt, Kiều Vi dở khóc dở cười, chỉ có thể tự nói với bản thân như vậy.
Cầm ảnh chụp về nhà, Nghiêm Lỗi thật sự rất hài lòng.
Khung tranh lớn trên tường cũng được tháo xuống ngay hôm đó.
Lúc này trong nhà ai cũng treo khung tranh lớn như vậy trên tường, bên trong để rất nhiều ảnh.
Kiều Vi uống một ngụm nước, xoay người thì thấy Nghiêm Lỗi đã làm xong, lại treo lên lần nữa.
Kiều Vi nhìn thoáng qua, hơi giật mình: “Ảnh chụp trước kia đâu?”
Ảnh chụp của Kiều Vi Vi đâu.
Nghiêm Lỗi treo lại khung tranh lên tường: “Anh lấy ảnh mới đè lên rồi.”
Anh dừng một chút rồi nói: “Ảnh mới rất đẹp.”
Sau khi treo xong, anh lùi ra phía sau một bước ngắm nghía, cũng không xoay người.
Kiều Vi im lặng đứng phía sau nhìn bóng lưng của anh.
Nhà họ Lục và đại đội trưởng Lý lần lượt thông báo chuyện kết hôn của Lục Mạn Mạn và đại đội trưởng Lý đã được quyết định.
Gia thế Lục Mạn Mạn trong sạch, bản thân lại là nhân viên làm việc ở chính quyền thị trấn, hoàn toàn không có vấn đề gì.

Ads
';
Advertisement