Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

Cho nên sau này ngày nào cô đưa Nghiêm Tương đến nhà trẻ, các cô giáo đều cười rất chân thành.
Kiều Vi cứ tưởng là do mình mua bánh lót dạ cho các cô giáo, được rồi, chắc chắn cũng vì lý do này, nhưng Nghiêm Tương thật sự đã giúp các cô giáo tiết kiệm sức lực.
Các bạn nhỏ ngồi vây quanh nghe cậu bé kể chuyện, các cô giáo ở bên cạnh nghỉ ngơi là được.
Cậu bé còn biết quản lý người, bảo các bạn nhỏ đếm số, tư thế hành quân, huấn luyện các bạn nhỏ như bố cậu bé huấn luyện.
Bỗng dưng trở thành trợ giảng trong nhà trẻ.
Cậu bé rất được cô giáo yêu thích.
“Con giỏi lắm.” Kiều Vi lái xe đạp rất nhanh trong gió mùa thu: “Sao con lại không nói với mẹ?”
Nghiêm Tương ngồi phía sau xe đạp, vô tội nói: “Lần nào con cũng nói với mẹ mà… Làm trò chơi, kể chuyện.”
Kiều Vi: “…”
Quan trọng là con không nói như thế, hình như…
Kiều Vi trở về trấn còn sớm hơn bình thường, ủy ban trấn vẫn chưa tan ca.
Cô đi đến ủy ban trấn tìm Bí thư Cao.
“Ồ, Kiều Vi!” Bí thư Cao vô cùng vui vẻ khi nhìn thấy cô: “Nghe nói cô đã đến làm việc ở văn phòng ủy ban huyện rồi?”
Chủ nhiệm Phương cũng đến trò chuyện.
Thái độ của bọn họ khác hẳn trước kia.
Lúc Kiều Vi ở ủy ban huyện vẫn chưa có nhiều kinh nghiệm, vì lần đầu tiên làm quen với rất nhiều người ở ủy ban huyện nên không thể so sánh được.
Nhưng vừa về trấn đối mặt với những người quen cũ, sự thay đổi tinh tế trong thái độ này trở nên rõ ràng.
Chẳng qua chỉ làm việc ở văn phòng ủy ban huyện mà thôi, ở ngoài cửa văn phòng của Bí thư Mạnh, nhưng thái độ của lãnh đạo cũ đối với cô đã khác hẳn.
Kiều Vi: “Cuối cùng khi nào mới kéo tôi về?”
Bí thư Cao hắng giọng: “Xem cô kia, gấp như vậy làm gì, làm ở đâu cũng giống nhau, cô đã làm rất tốt.”
Chủ nhiệm Phương cũng nói: “Chúng tôi đã xem bài viết của cô rồi, viết càng lúc càng tốt.”
Sau đó lại hỏi sao hôm nay cô lại đến đây.
Kiều Vi nói: “Chẳng phải ngày mai thông xe bus à, tôi xem ở bên chúng ta có gì cần chuẩn bị không?”
Cô lấy một tờ giấy đưa cho bọn họ: “Một người là tài xế Tống, một người là tài xế Vương, để hai người bọn họ thay phiên nhau. Tôi chỉ hi vọng sau này chiếc xe này có thể đúng giờ, nếu đúng giờ thì mọi người đến huyện cũng thuận tiện hơn, có thể tiết kiệm thời gian không cần chờ dài cổ ở bến xe. Có đúng giờ hay không thì phải xem tài xế, cho nên tôi nghĩ chúng ta có nên cho tài xế trong trấn bày tỏ suy nghĩ không?”
Bí thư Cao và chủ nhiệm Phương trầm ngâm một lúc nói: “Cũng đúng.”
Bọn họ không nghĩ đến vì bọn họ sinh ra ở trấn này, làm việc ở nơi này, hai người bọn họ vốn không có nhu cầu mỗi ngày.
Nhưng việc đúng giờ rất quan trọng đối với công nhân ở thị trấn nhỏ phải di chuyển giữa thị trấn và nhà máy, và Kiều Vi phải đi tới đi lui giữa trấn và huyện.
Kiều Vi đến thúc đẩy một hồi.
“Ừm, giao cho chúng tôi, cô yên tâm.” Bí thư Cao nói: “Chủ nhiệm Phương, bây giờ nhân lúc chưa tan ca, anh mau chóng sắp xếp đi.”
Chủ nhiệm Phương đi.
Thật ra Kiều Vi còn muốn nói chuyện thợ may.
Nhưng cô ý thức được Bí thư Cao chưa chủ động nhắc đến có lẽ vì ông ấy vẫn chưa biết.
Bây giờ đang điều tra, ngộ nhỡ có người ở ủy ban trấn dính vào thì sao? Kiều Vi im lặng không nhắc đến.
Cô về đến nhà, Nghiêm Lỗi đã ở nhà.
Cuộc điều tra thực sự không hề vô ích, có vợ của doanh trưởng đã tiết lộ bí mật.
Đa phần vợ quân nhân không hề hứng thú với súng, pháo này nọ, nhưng vợ quân nhân này khác biệt. Trước khi đi theo chồng, cô ta là nữ dân quân, còn là dân quân ưu tú. Cô ta dùng súng và pháo rất thành thạo, là cao thủ bắn bia vòng mười điểm.
Xem ra cũng là cô gái anh hùng.
Bình thường cô ta cảm thấy hứng thú nên thường hỏi vài việc của bộ đội.
Chồng cô ta cảm thấy giữa hai vợ chồng có tiếng nói chung nên đôi khi chủ động nói với cô ta.
“Có một đoàn xe tăng mới đến.”
“Súng lần này đã đổi loại tốt hơn.”
Vân vân.
Cô ta đi may quần áo lại bị ông thợ may dẫn dắt nói chuyện xe tăng mới.
Đương nhiên bản thân cô ta cũng có ý muốn khoe khoang.
Cô ta không cảm thấy quân đội có một đoàn xe tăng mới đến là chuyện bí mật với dân chúng.
Nhưng ông thợ may là người bên phe đối địch.
Lúc thẩm vấn, mặt cô ta và chồng trắng bệch.
“Xử lý thế nào?” Kiều Vi hỏi.
“Xuất ngũ.” Nghiêm Lỗi nói.
Thậm chí không phải chuyển nghề mà là gạt khỏi quân đội.
Kiều Vi thở dài: “May xưa nay em không hỏi chuyện quân đội.”
Nghiêm Lỗi cười nói: “Mọi người khen em và Tương Tương đấy.”
Bây giờ Kiều Vi, vợ quân nhân đã trở thành nhân vật huyền thoại trong quân.
Là cây bút từ trong trấn đánh tới huyện.
Còn báo cáo một tên mật thám.
Vợ của đoàn trưởng Nghiêm thật thần kỳ.
Thật ra có thể nói đây là công lao của Nghiêm Tương, nhưng theo thói quen của mọi người nên vẫn cảm thấy đây là công lao của ngươi lớn.
Vì bọn họ cảm thấy thằng bé chỉ thuận miệng nói, rất nhiều người lớn sẽ không xem trọng, không may còn đi đến trước mặt ông thợ may nói: “Cười chết mất, con tôi nói ông là gián điệp, ông không phải gián điệp đấy chứ.”
Kiều Vi cảm thán: “Cho nên tuyên truyền vẫn rất có tác dụng.”
Nếu không phải vô tình xem phim kia, sao Nghiêm Tương nhận ra được ông thợ may là đặc vụ, đây là sức mạnh của tuyên truyền.
Nghiêm Lỗi nói: “Đừng quan tâm chuyện này, anh mang sữa bò về, món này uống trực tiếp hay làm gì?”
“Hâm nóng lại uống, cho thêm đường.”
“Tương Tương. . . Mau qua đây uống sữa tươi!”
“Con qua đây. . . Sữa bò ngon không mẹ?”
“Con đợi lát nữa sẽ biết.”
Ngày ba tháng mười, dịch vụ xe buýt quãng đường ngắn di chuyển giữa huyện và thị trấn đã được đưa vào sử dụng.
Tài xế của chuyến xe từ thị trấn bên này vào ngày đầu tiên là tài xế Tống.
Khi tài xế Tống lái xe qua đây, đã thấy có rất nhiều người chờ ở trạm dừng từ xa, ngoài ra còn có một đội chiêng trống. Thấy xe ông ấy tới, thì bắt đầu đánh trống, tiếng chập cheng và lục lạc cũng vang lên.
Người chờ xe hoan hô vui mừng: “Đến đến, xe đến thật rồi!”
Vô cùng sôi nổi, giống như rước dâu vậy.
Tài xế Tống: “…”

Ads
';
Advertisement