Do đó ở trong đại viện Huyện ủy, nhắc đến thư ký Hoàng, đặc biệt dễ làm.
Công việc thật sự của Thư ký Hoàng thuộc về thư ký văn thư. Thật ra trong văn phòng còn có một thư ký khác, sắp xếp hành trình, dịch vụ cuộc sống, v.v… của lãnh đạo.
Thư ký kia là con cháu trong nhà của thường ủy khác bố trí tới, năng lực làm việc rất bình thường.
Bí thư Mạnh nể mặt sắp xếp cậu ta ở đây, sau một thời gian thấy làm việc không hiệt quả nên sắp xếp ở văn phòng.
Công việc cụ thể hằng ngày thường kêu một cán bộ khác cũng chính là cán bộ Phan đi theo, thành thư ký sinh hoạt trên thực chất.
Bí thư Mạnh xếp anh ta ở dưới thư ký Hoàng, tuy rằng cán bộ Phan làm công việc cụ thể, nhưng nghe sắp xếp của thư ký Hoàng.
Thực tế thì thư ký Hoàng chính là người đứng đầu của văn phòng.
Tuy rằng trẻ tuổi, nhưng lại là người có năng lực mạnh, không thể khinh thường.
Cứ như vậy Kiều Vi từ trạm phát thanh trấn Hạ Hà Khẩu đến Ban Tuyên truyền Huyện ủy Vĩnh Minh, rồi đến Văn phòng Huyện ủy.
Yên ổn xuống.
Chờ cô về nhà, vào cửa đã nhìn thấy Nghiêm Lỗi. Bởi vì hôm nay anh ra ngoài, nên về sớm.
Kiều Vi đi qua nhéo anh: “Anh được đấy, mỗi lần đều tập kích bất ngờ, báo trước một tiếng thì anh chết à.”
Kiều Vi thật sự phục cái miệng này của Nghiêm Lỗi.
Miệng anh thật kín.
Trước khi công việc chưa thành công, anh sẽ không để lộ ra chút gì.
Đương nhiên Kiều Vi hiểu rõ, đây là một trong những phẩm chất riêng của người thành công.
Nhưng mà, nhưng mà… vẫn muốn nhéo anh.
Nghiêm Lỗi cười tủm tỉm nắm tay cô: “Chuyện này có gì đáng để báo trước chứ, báo trước hay không báo trước chẳng phải đều giống nhau sao.”
Vẻ đắc ý trong mắt người kia là sao đây.
Xí.
“Mọi người vừa đi, lập tức điều em lên văn phòng.” Kiều Vi nói: “Bây giờ em thuộc về văn phòng, về sau không cần làm việc của Ban Tuyên truyền nữa.”
Nghiêm Lỗi vẫn còn rất bất mãn: “Sớm nên như vậy.”
“Em vốn là do Bí thư Mạnh chỉ đích danh điều tạm đi. Chắc bởi vì em được thưởng, lọt vào mắt ông ta. Bây giờ là giai đoạn then chốt của ông ta, chắc chắn ông ta hy vọng nhân tài bên cạnh càng nhiều càng tốt.”
“Nên để em vào văn phòng mới đúng, không phải ông ta không biết em là người nhà cán bộ cấp đoàn. Chuyện để em vào Ban Tuyên truyền là không đúng. Anh cứ cảm thấy là lạ.”
Kiều Vi nói: “Vậy anh cũng không thể kinh động đến Sư trưởng Phan chứ.”
Nghiêm Lỗi cười nói: “Vốn phải đi họp, là chuyện đã có sắp xếp trước. Anh còn không có bản lĩnh lớn đến sắp xếp chuyện của Sư trưởng.”
“Anh không nói, sao Sư trưởng Phan biết em ở Ban Tuyên truyền được, người ta còn đặc biệt qua đó, thế trận lớn vậy.”
Kiều Vi vẫn cảm thấy làm hơi quá.
“Có phải em ở bên ngoài không hề có một chút tự giác là người nhà quân nhân không vậy.” Nghiêm Lỗi búng đầu cô: “Em là người nhà quân nhân, em là người của quân khu, tất nhiên lãnh đạo quân khu phải che chở. Chúng ta chính là con của quân khu, thủ trưởng là bố mẹ. Bố mẹ nhà ai không bao che khuyết điểm của con cái chứ.”
Sức mạnh của quân đội rất lớn, các đơn vị đều không muốn chọc vào.
Các thủ trưởng đều rất cường thế.
Trong mười năm đó, đại khái đây là nơi an toàn nhất.
Kiều Vi cảm nhận sâu sắc, có thể có được thân phận người nhà quân nhân này thật sự quá tốt.
Nghiêm Lỗi lại nói cho Kiều Vi một tin tức tốt: “Sau quốc khánh, bắt đầu phân sữa.”
Kiều Vi nói: “Cuối cùng!”
Kiều Vi nhắc chuyện sữa này cho Nghiêm Lỗi, Nghiêm Lỗi lại đề đạt lên quân khu.
Bởi vì là chuyện mang lại lợi ích cho nhà mình, rất được coi trọng. Lãnh đạo để hậu cần bố trí.
Vì bảo đảm nguồn cung ứng thịt, quân khu vốn tự nuôi heo, dê, còn cả gà, vịt, ngỗng.
Nuôi bò là vì uống sữa tươi. Hậu cần nghiên cứu một phen, kết hợp với điều kiện địa lý thực tế, quyết định nuôi bò, sản xuất sữa bò.
Lúc đó đã nói với Kiều Vi, Kiều Vi lại nhắc đến chuyện sữa tươi lây truyền bệnh Brucellosis. Nghiêm Lỗi lại chuyển lời cho hậu cần. Hậu cần và quân y cùng nhau nghiên cứu phương án khử trùng.
Trong này còn mua vật tư, xây chuồng bò, thức ăn gia súc, lọ đựng v.v…
Vào thời đại tác phong công tác trì hoãn ở các đơn vị địa phương, quân đội khác biệt nhất, mạnh mẽ vang dội. Nói là làm, nhanh chóng xây dựng trạm sữa này.
“Tốt quá, qua lễ, Tương Tương sẽ có sữa uống.” Kiều Vi vui vẻ.
“Sắp được nghỉ lễ rồi.” Nghiêm Lỗi đột nhiên hỏi cô: “Quốc khánh có dự định gì không.”
Kiều Vi nói: “Không phải có phiên chợ lớn sao?”
Nghe nói có một phiên chợ rất lớn.
Nhưng Nghiêm Lỗi có ý tưởng khác.
“Đi tiệm chụp ảnh trên huyện chụp ảnh nhé.” Anh nói.
Kiều Vi không có ý kiến: “Được.”
Hai người rửa rau, cắt thịt, trong lúc Kiều Vi xào rau, Nghiêm Lỗi lau sạch tay rồi đi lên nhà chính.
Khung hình treo trên tường rất lớn, bên trong có đặt vài tấm ảnh ít ỏi.
Có ảnh một mình anh, cũng có ảnh một mình cô.
Cũng có ảnh chụp kết hôn của hai người, khi chụp bức ảnh này, tiệm chụp ảnh có gắn lên trên ngực một đóa hoa màu đỏ. Đương nhiên, khi chụp ra là ảnh đen trắng, nhưng có hoa này chính là ảnh cưới.
Nghiêm Lỗi nhìn ảnh chụp đen trắng kia.
Anh đang cười.
Khi ấy anh không biết hôn nhân của mình sẽ đi về hướng nào, cưới được cô gái trong thành phố có học thức mà anh hằng mong ước , rất chờ mong về tương lai.
Nhưng khi ấy cô không cười.
Lại một bức ảnh khi Nghiêm Tương được trăm ngày, ảnh chụp một nhà ba người.
Trên mặt cô chẳng những không cười, còn có vẻ tối tăm.
Hôm nay Nghiêm Lỗi về sớm, khi dọn dẹp phòng ngẩng đầu lên nhìn khung hình đã lâu không chú ý đến, nhìn thấy cô ở trong hình, chợt ngẩn ra.
Thật sự…
Thật sự giống như…
Nghiêm Lỗi sờ cằm đứng yên ở đó hồi lâu, không biết vì sao lại cảm thấy toàn thân khó chịu.
Anh tự nhủ, không phải sớm nói đều đã qua sao.
Nhưng có vẻ như đó không phải là chuyện trong quá khứ.
Có một cảm giác quái dị, nhưng anh không muốn nghĩ sâu.
Anh muốn chụp vài bức ảnh mới.
Có lẽ khi có ảnh mới, cảm giác khó chịu kia sẽ biến mất.
Tác giả có lời muốn nói:
Cầu dịch dinh dưỡng, cầu dịch dinh dưỡng, cầu dịch dinh dưỡng ~ dập đầu cảm ơn.
– Đề cử –
“Trở về thời đại bóng rổ của bố tôi” bởi Xuân Phong Lưu Hỏa
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất