Hai mẹ con vào trong nhà.
Nghiêm Lỗi: “?”
Nghiêm Lỗi nghệt mặt ra.
Sao ra ngoài một chuyến rồi về lại thế này?
Anh chẳng làm gì sai cả, sao đột nhiên lại trở mặt với anh?
Tối qua vẫn còn tốt đẹp, hai người còn hận không thể hòa tan vào nhau luôn mà.
Có chuyện gì vậy nhỉ?
Nghiêm Lỗi không biết. Đúng thật là đời này anh không làm gì sai, nhưng đời trước, hoặc là ở một thế giới song song nào đó thì khó nói.
Kiều Vi càng nghĩ càng giận.
Nghiêm Lỗi thương Nghiêm Tương, cô có thể cảm nhận được rõ điều này.
Vậy tại sao trong tiểu thuyết gốc Nghiêm Tương lại biến thành một đứa trẻ kiệm lời, lầm lì?
Chẳng lẽ thật sự có chuyện mẹ kế, bố dượng sao?
Trên đường đạp xe đạp, cô đã nghĩ ra rồi.
Trong tiểu thuyết gốc, nữ chính Lâm Tịch Tịch gả cho Nghiêm Lỗi vì muốn ôm đùi anh.
Vì muốn trói chặt trái tim nam nhân sau này sẽ làm cao này, Lâm Tịch Tịch cố gắng sinh con cho Nghiêm Lỗi
Cô ta sinh rất nhiều con cho Nghiêm Lỗi, sinh đến mức con cháu đầy đàn, nhân khẩu rất nhiều.
Nghiêm Tương không phải con trai độc nhất của Nghiêm Lỗi.
Con nhiều sẽ không còn giá trị nữa. Vì tình yêu của bố đã được phân chia rất nhiều rồi.
Đặc biệt là chẳng có người bố nào yêu thương đứa con trai của cô vợ ngoại tình rồi chết. Cũng có khả năng sự bất hòa này trở thành bức tường ngăn cách hai cha con.
Tức chết mất thôi.
Nghiêm Lỗi không thương Nghiêm Tương, hoặc ít nhất là không thương một mình Nghiêm Tương.
Kiều Vi vừa nghĩ đến chuyện Nghiêm Lỗi có thể ôm các con gái nhỏ thân thiết, đau lòng cho chúng, nuông chiều chúng, cho chúng tiền tiêu, cho chúng mặc quần áo mới, cho chúng ăn ngon uống ngon, còn Nghiêm Tương chỉ có thể đứng góc phòng lặng lẽ nhìn, Kiều Vi tức muốn nổ tung.
Cô tức giận suốt đường về. Về đến nhà thấy Nghiêm Lỗi thì càng không có thái độ tốt với anh.
“Đừng quan tâm nữa! Chúng ta không quan tâm đến bố!” Cô ôm Nghiêm Tương ngồi trong phòng.
Nghiêm Tương: “?”
Cậu bé cũng không hiểu cóa chuyện gì xảy ra với mẹ.
“Mẹ đừng giận.” Nghiêm Tương vỗ nhẹ ngực cô để trấn an.
Tuy rằng cậu bé không hiểu, nhưng cậu bé vẫn dịu dàng quan tâm mẹ.
Kiều Vi thấy mũi mình chua xót, suýt chút nữa đã rơi nước mắt.
Đây là con trai cô.
Cô có ký ức về cậu bé.
Mười tháng mang thai, bụng nặng trĩu, thường xuyên bị chuột rút.
Lúc ngủ đến cả trở mình cũng khó khăn.
Khi sinh cậu bé, cô đau đến mức kêu cha gọi mẹ, thật sự đau như sắp chết đi.
Đây chính là đứa con cô sinh ra, cô nhớ rõ mồn một.
Lý trí Kiều Vi biết rằng cô chỉ là người xuyên không đến thay thế Kiều Vi Vi thật.
Nhưng giờ đây, bất kể là tinh thần hay về thân thể, cô chính là mẹ thật sự của Nghiêm Tương.
Cô vừa nghĩ đến chuyện có đứa trẻ khác cùng chia sẻ tình yêu thương của bố với Nghiêm Tương thì cô không chịu được.
Không chịu được dù chỉ là một chút!
“Không sinh nữa! Mẹ sẽ không sinh nữa!”
Kiều Vi quyết định.
Nghiêm Tương nghi ngờ.
“Mẹ không sinh thêm nữa, Tương Tương sẽ mãi là con trai một của bố con! Là cục cưng duy nhất của bố!”
“Bố con cũng đừng nghĩ đến chuyện có đứa con khác!”
Nghiêm Tương suy nghĩ một chút, cẩn thận hỏi lại: “Vậy con không có thêm em trai, em gái nữa ạ?”
Dì Dương đã lén nói với cậu bé nhiều lần, nói rằng cậu bé phải khuyên bố mẹ sinh thật nhiều em gái, em trai. Nhà có nhiều em gái, em trai mới vui.
Nhưng Nghiêm Tương vẫn cảm thấy nhiều quá sẽ náo loạn, mỗi bé Năm thôi mà đã làm người ta lo lắng rồi, sợ bé đi là té ngã. Vậy nên Nghiêm Tương không nhắc đến chuyện sinh em trai, em gái với bố mẹ.
“Ừ! Không có em trai, em gái gì hết. Tương Tương của chúng ta sẽ là con trai một của bố.”
“Bố con chỉ được yêu một mình con thôi.”
“Bố là bố của một mình Tương Tương, đừng hòng có ai cướp đi.”
Nghiêm Tương hỏi: “Còn mẹ thì sao?”
Kiều Vi nói: “Mẹ cũng là mẹ của Tương Tương thôi, không ai cướp được.”
Nghiêm Tương vui vẻ: “Được, không cần em trai, em gái nữa.”
Lúc này, Nghiêm Lỗi đứng bên ngoài gọi Nghiêm Tương: “Tương Tương, Tương Tương, con ra đây nào, Tương Tương.”
Nghiêm Tương nhìn cửa sổ, lại nhìn mẹ.
“Đi đi.” Kiều Vi buông cậu bé.
Kiều Vi bình tĩnh lại rồi.
Cô có thể tức giận Nghiêm Lỗi, nhưng không thể tiêm vào đầu Nghiêm Tương suy nghĩ rằng “Bố không tốt”.
Phải để cậu bé cũng thương bố. Yêu thương lẫn nhau. Nghiêm Lỗi cảm nhận được tình yêu của con đối với anh thì sẽ càng yêu đứa con trai này.
Nhất định hai bố con phải yêu thương nhau đến già, đến chết cho cô.
Hừ.
Nghiêm Lỗi ngồi xổm xuống, nhỏ giọng hỏi Nghiêm Tương: “Mẹ con sao thế? Hai người nói gì trong phòng vậy?”
Nghiêm Tương nói: “Nói chuyện sinh em trai, em gái ạ.”
“Hả?” Nghiêm Lỗi không ngờ là đề tài này, anh kinh ngạc: “Mẹ con nói sao?”
“Mẹ nói, mẹ không sinh em trai, em gái, mẹ chỉ muốn có một đứa con là con.”
Nghiêm Lỗi xoa xoa cằm, suy nghĩ, nói: “Cô ấy gặp ai bên ngoài sao?”
Vợ của đồng đội anh rất hay nói nhảm, hơn nữa còn thích lo chuyện nhà người khác. Lần nào gặp cũng lải nhải với họ.
Đừng nói là chị dâu, ngay cả anh Triệu cũng hay nói với anh mấy lần, bảo anh sinh thêm nhiều đứa vào, một đứa ít quá, không an toàn.
Nhưng Nghiêm Lỗi nhớ đến Cương Tử không hiểu chuyện đang học lớp năm, còn Hoa Tử thì không có chủ kiến của mình, Quân Tử cầm vạt áo lau nước mũi.
Nghiêm Lỗi cảm thấy chuyện sinh con, chất lượng vẫn quan trọng hơn số lượng.
Nghiêm Tương là một đứa trẻ thông minh.
Nhiều lần anh thấy Nghiêm Tương xem sách, anh ngạc nhiên hỏi cậu bé con có hiểu không. Mẹ cậu bé nói: “Em đã dạy nó mặt chữ rồi.”
Rất hiển nhiên, con trai anh kế thừa năng lực học tập của mẹ, tương lai nó chắc chắn cũng sẽ là một người trí thức.
Nghiêm Lỗi cực kỳ tự tin, anh có một đứa con trai ăn đứt mười đứa con trai của người khác.
Tất nhiên, nếu có thêm chín đứa đứa nhỏ như vậy nữa sẽ tốt hơn. Hoặc nếu có thêm mấy đứa con gái nhỏ vừa trắng trẻo vừa đáng yêu thì cũng tốt.
Đáng tiếc là Kiều Vi không chịu sinh nữa.
Chắc là cô đã bị dọa sau lần đầu sinh con.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất