Nhưng Kiều Vi có thể đoán được ống thép này làm từ nòng súng thì là bởi vì cô đọc một câu chuyện trên mạng ở thế giới sau này.
Có người hỏi chủ cửa hàng Ngũ Kim trên Taobao là có ống thép nào không. Sau khi chủ cửa hàng nghe số liệu xong thì lập tức báo cảnh sát, vì đây chính là loại thép dùng để làm nòng súng.
Ngày đó Nghiêm Lỗi nghe Kiều Vi nói về ghế dựa trẻ em, anh muốn cô vẽ ra, sau đó anh đo kích thước và đến quân công ngay để tìm người làm.
Chiếc ghế được đóng vào phía sau bằng mấy cái đinh ốc lớn bằng ngón tay, có thể tháo ra được. Vốn dĩ anh nghĩ sẽ gắn lên chiếc xe đạp nữ của ủy ban thị trấn trước, nhưng không ngờ hôm nay lô xe đạp tổ hậu cần giành được cũng kịp về.
Vậy nên anh lập tức gắn luôn vào xe mới.
Nghiêm Tương ngồi lên: “Ôi!”
Chỗ đặt chân rất thoải mái, thoải mái hơn lúc trước nhiều. Ở sau còn có chỗ tựa lưng, hai bên có tay vịn, không phải bám vào dây đeo của mẹ nữa mà vẫn không sợ ngã xuống.
Hay thật đó.
Nghiêm Tương vẫn chưa ngồi đã, Kiều Vi đã ôm cậu bé xuống.
Cô sờ sờ, tấm gỗ được dùng để ngồi đã được đánh bóng, không sợ bị dằm gỗ đâm nhưng vẫn cứng ngắc. Giờ nó chỉ là một tấm gỗ mà thôi, chỗ tựa lưng cũng là một tấm gỗ hình chữ nhật gắn vào trên hai ống thép.
Tay vịn là ống thép.
“Phải gia công thêm chút nữa thì Tương Tương mới ngồi thoải mái được.”
Hai vợ chồng cẩn thận nghiên cứu nửa ngày.
Nghiêm Lỗi nghe nói Kiều Vi đã nhận công việc từ bí thư Mạnh nên sau khi ăn xong cơm tối, anh nói: “Em cứ bận việc của em đi, để anh.”
Anh cởi bộ quần áo cũ được quấn quanh yên sau để đỡ mông Nghiêm Tương, cắt nhỏ nó thành từng sợi.
Kiều Vi viết bản thảo trong thư phòng, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Hai cha con đang cẩn thận quấn vải lên tay vịn làm bằng ống thép.
Nghiêm Tương nhìn bố, ánh mắt tràn ngập sự chờ mong.
Kiều Vi nở nụ cười, cúi đầu viết bản thảo.
Cô đã đọc hết tài liệu, cũng sắp xếp các ý chính xong, đã đủ ý để viết rồi.
Cô múa bút thành văn.
Nghiêm Lỗi gia công lại chiếc ghế dựa trẻ em xong, Kiều Vi cũng viết xong bản thảo.
Nghiêm Lỗi xoa xoa tay, đi qua nói: “Còn đệm ngồi và đệm lưng thì mai em đi mua sao?”
“Ừ, mai em đến cửa hàng may. Em cũng cần đến đó để lấy quần áo mới.”
“Viết xong rồi à?”
“Để anh xem một chút.”
Nghiêm Lỗi cầm lên đọc qua một lần.
Kiều Vi thấy ánh mắt anh hơi sai: “Có vấn đề gì sao?”
Cô rất tin tưởng Nghiêm Lỗi. Tư tưởng của Nghiêm Lỗi ở thời đại này chính trực không ai sánh bằng.
Nghiêm Lỗi nói với cô: “Không có gì, rất tốt.”
Kiều Vi: “?”
Kiều Vi dọn dẹp bàn xong, cô ngẩng đầu lên thì thấy Nghiêm Lỗi đã dẫn Nghiêm Tương đi rửa mặt rồi.
“Trẻ con phải đi ngủ sớm.” Anh nói với Nghiêm Tương: “Không phải mẹ con nói rồi sao, trẻ con phải ngủ nhiều mới lớn nhanh được. Nếu con muốn lớn nhanh thì phải ngủ sớm. Ngủ sớm thì thời gian ngủ sẽ nhiều hơn, vì thế con sẽ nhanh cao hơn những đứa nhỏ khác.”
Kiều Vi: “…”
Lúc Kiều Vi rửa mặt, Nghiêm Lỗi đã dỗ được Nghiêm Tương lên giường ngủ rồi.
Kiều Vi lau mặt xong, định sang kể chuyện cho Nghiêm Tương nghe. Nghiêm Tương rất thích nghe kể chuyện.
Nghiêm Lỗi đóng cửa gian phòng phía Đông lại, ngăn cản cô: “Con ngủ rồi.”
Kiều Vi không tin: “Sớm thế đã lên giường, sao con ngủ được, con đang đợi em kể chuyện cho nghe đấy.”
Nghiêm Lỗi nói: “Con trai mà ngày nào cũng nghe kể chuyện làm gì. Hôm nay con không nghe nữa đâu.”
Kiều Vi: “?”
Nghiêm Lỗi bế cô lên, ôm lấy cô: “Đi thôi, kể chuyện cho anh nghe.”
Đêm thu mát lạnh.
Trong phòng nóng bỏng.
Kiều Vi ngẩng đầu, tay luồn vào sau tóc anh, thở ra một hơi dài.
Cô cúi đầu nhìn anh: “Không phải là anh…”
Giọng nói cô khàn khàn, hỏi anh: “Nghiêm Lỗi, không phải anh thích nhìn em viết văn đấy chứ?”
Hơi thở của Nghiêm Lỗi rối loạn, anh thừa nhận: “Ừ.”
Anh thích nhìn cô ngồi trước bàn đọc sách viết chữ.
Anh đọc những từ ngữ sâu sắc do cô viết kia, thân thể sẽ trở nên khô nóng.
Kiều Vi nở nụ cười xấu xa.
Nghiêm Lỗi biết anh bị cô bắt được điểm yếu rồi.
Nhưng cũng không còn cách nào khác.
Hận cô, lại chấp nhận cô, đời này bất lực với cô.
Anh điên rồi.
Cô là thuyền, anh là sóng.
Nhấp nhô, lên xuống.
Suýt chút nữa là thuyền lật, cắn môi chịu đựng anh mới có thể đứng vững lại.
“Chậm một chút.” Cô thở dốc.
“Em không thích sao?” Anh không nghe cô.
“Nói mau, em có thích không?”
Cái đẩy eo này là muốn Kiều Vi chết sao.
Chẳng biết ai đang bắt chẹt ai nữa.
Giọng nói cô vỡ vụn.
“Em thích…”
Chủ nhật, Kiều Vi nở nụ cười rạng rỡ đến cửa hàng may.
Ông lão thợ may ở một mình, không có vợ con. Công việc của ông cũng không có ngày nghỉ nên chủ nhật vẫn ở cửa hàng.
Ông ta ở trong một gian nhà nhỏ ở sau cửa hàng.
Bộ đồ Lenin làm bằng vải quân phục thu đông đã xong rồi. Kiều Vi thử đồ thì thấy rất vừa với cô, nhìn cô rất có sức sống.
“Làm vợ quân nhân ổn không?” Ông lão thợ may đeo kính mắt trên đầu: “Các cô gái trẻ đến chỗ tôi may đồ, tôi đều khuyên các cô ấy nên lấy quân nhân.”
“Tôi thấy tốt mà, lương cao, đãi ngộ tốt.” Ông lão nhìn gương mặt rực rỡ phát sáng của Kiều Vi: “Thân thể cũng rất tốt nữa.”
Khụ khụ! Ông lão cũng hiểu nhiều thứ đấy
“Ông ơi, đồ của cháu hơi gấp, có thể làm trong hôm nay giúp cháu được không?” Kiều Vi lấy bản vẽ của mình ra đưa cho ông lão thợ may xem: “Hơn nữa cháu không có sẵn vải phù hợp. Ông chọn giúp cháu đi, vải vụn là được rồi. Cháu chỉ cần dày một chút thôi.”
Ông lão thợ may đẩy kính mắt nhìn kỹ, hỏi: “Đây là thứ gì thế?”
Đúng là gia đình quân nhân không giống người bình thường.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất