Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

Kiều Vi rửa sạch tay, lau khô rồi đi theo vào. Rẽ trái vào phòng phía Tây, phòng làm việc không có ai, lại đi vào phòng ngủ bên trong, Nghiêm Lỗi đang khoanh tay đứng đó.
Cơ thể anh có lẽ đang căng thẳng, cơ bắp trên cánh tay nổi lên.
Tụ lực thế này giống như tấn công, cũng giống như phòng thủ.
Kiều Vi bước vào, anh ngước mắt nhìn cô, đôi mắt đen láy sâu thẳm, ánh mắt thâm thúy.
Kiều Vi hiểu chuyện nguyên chủ bỏ chồng bỏ con này không thể không nhắc đến.
Cô lại lùi ra ngoài đóng cửa phòng phía Tây, rồi đóng luôn cửa ngăn giữa phòng làm việc và phòng ngủ. Hai lớp cửa, để ngăn Nghiêm Tương nghe thấy gì đó.
Sau khi đóng hết cửa, Nghiêm Lỗi lên tiếng trước: “Nói đi.”
Kiều Vi bình tĩnh nói: “Anh muốn em nói gì?”
Cô cũng không biết nói gì. Dù sao thì người ngoại tình với người khác không phải cô, nhưng cô đã là Kiều Vi Vi rồi, không thể nói không phải cô.
Cô nói: “Anh nói đi, em nghe.”
Nghiêm Lỗi nhìn chằm chằm vào cô, xác nhận cô đang bình tĩnh, không phải giận dỗi, không phải chiến tranh lạnh, không phải mỉa mai.
Anh rút một thứ gì đó đã gấp lại trong túi quần ra, ném lên giường.
Kiều Vi cúi xuống cầm lên, mở ra xem. Hóa ra là bức thư nguyên chủ để lại cho Nghiêm Lỗi trước khi bỏ trốn. Cô không cần mở ra xem nữa, tin tức về nội dung bức thư này trong đầu cô đã được kích hoạt rồi.
Nghiêm Lỗi nói: “Em cho câu trả lời đi, sống tiếp hay là ly hôn?”
Kiều Vi im lặng một chút, rồi nói với người đàn ông: “Em muốn có một gia đình.”
Nghiêm Lỗi cau mày: “Vậy là không ly hôn?”
Kiều Vi suy nghĩ nói: “Nếu anh muốn ly hôn thì ly hôn. Nếu anh không muốn ly hôn thì không ly hôn.”
Nghiêm Lỗi sa sầm mặt mày: “Anh nói muốn ly hôn bao giờ?”
Rõ ràng là vấn đề của cô, sao lại đổ lỗi cho anh?
Kiều Vi nhận ra anh đã hiểu lầm, cô giải thích: “Ý em là, em giao quyền quyết định cho anh.”
Nghiêm Lỗi truy hỏi: “Vậy rốt cuộc em muốn ly hôn hay không ly hôn?”
Kiều Vi nhìn anh, cảm thấy anh có vẻ rất cố chấp muốn cô đưa ra câu trả lời cuối cùng. Cô như hiểu ra nói: “Em không muốn ly hôn.”
Cô nhìn vào mắt anh, nói với anh: “Anh là một người đàn ông ưu tú, em muốn tiếp tục sống cùng anh.”
Có lẽ đây là lòng tự trọng của đàn ông, Kiều Vi nghĩ. Bởi vì trong bức thư đó, nguyên chủ nói cô cảm thấy không hạnh phúc, không vui vẻ khi sống cùng Nghiêm Lỗi, cô muốn chấm dứt nỗi đau khổ này.
Cách chấm dứt là đi tìm một người đàn ông khác.
Lòng tự trọng và sự tự tin của Nghiêm Lỗi chắc hẳn đã bị tổn thương rất nhiều.
Vì vậy, cô nhìn thẳng vào mắt Nghiêm Lỗi, để thể hiện sự chân thành.
Cô nói anh là một người đàn ông ưu tú, cũng không phải là nịnh nọt anh. Bởi vì cô đã đọc cuốn sách này, với tư cách là nam chính, anh thực sự rất ưu tú. Chỉ cần dựa vào những gì cô quan sát về anh hôm nay, cô cũng có thể nhận ra những phẩm chất ưu tú ở anh.
Vì vậy, lời khen của cô là chân thành.
Nhưng không ngờ Nghiêm Lỗi lại rời mắt đi, không tự nhiên lắm.
Đừng nói đến những người ở thời đại này, ngay cả ở thời đại của Kiều Vi, vẫn có rất nhiều người không biết cách chấp nhận lời khen ngợi và sự bày tỏ tình cảm của người khác. Đây là bệnh chung của người Trung Quốc.
Anh mất tự nhiên trong hai giây, rồi lại quay đầu nhìn cô: “Vậy là không ly hôn phải không?”
Kiều Vi gật đầu khẳng định: “Đúng!”
Nghiêm Lỗi giật lấy bức thư chia tay từ tay cô, xé nát trong vòng ba nốt nhạc, ném vào thùng rác cạnh cửa.
“Vậy thì sau này sống cho tốt. Việc nuôi gia đình không cần em phải lo, anh cũng không có yêu cầu gì khác đối với em.” Anh nói: “Em chỉ cần chăm sóc tốt cho gia đình, chăm sóc tốt cho Tương Tương là được.”
Khi nói đến câu “Việc nuôi gia đình không cần em phải lo”, có vẻ như anh đã lấy lại được lòng tự trọng và sự tự tin.
Nhưng cũng đúng thật, với tư cách là cán bộ quân đội, chế độ đãi ngộ còn tốt hơn cả công nhân. Đúng là từ trước đến nay do một mình anh nuôi gia đình, cũng đúng là anh đã mang đến cho vợ con một cuộc sống vật chất khá tốt ở thời đại này.
Là một người đàn ông truyền thống, đúng là có vốn để kiêu ngạo.
Chỉ là yêu cầu này của anh có khác gì việc thuê người giúp việc đâu.
Tâm trạng anh ổn định, có vẻ như anh đã không còn mong đợi gì vào mối quan hệ trong hôn nhân nữa.
Kiều Vi nhớ lại, trong truyện có viết Nghiêm Lỗi và nữ chính yêu nhau sau khi kết hôn, nhưng thực ra toàn bộ là góc nhìn của nữ chính, không có miêu tả nội tâm của Nghiêm Lỗi.
Mà ngay cả từ góc nhìn của nữ chính, khi miêu tả về con người Nghiêm Lỗi này vẫn luôn là “khuôn mặt nghiêm nghị”, “vẻ mặt lạnh lùng”, “ánh mắt lãnh đạm”.
Một người lúc nào cũng nghiêm nghị, lạnh lùng, lãnh đạm như vậy, có gì vui chứ?
“Nếu hai chúng ta muốn tiếp tục chung sống, em thấy chúng ta phải thay đổi, nếu không hôn nhân của chúng ta vẫn sẽ tiếp tục có vấn đề.” Đã nói đến vấn đề hôn nhân, Kiều Vi cũng không trốn tránh, thành thật nói ra suy nghĩ trong lòng.
Nghiêm Lỗi nhướng mắt nhìn cô: “Em muốn thế nào?”
“Em muốn có một công việc.” Kiều Vi nói.

Ads
';
Advertisement