Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

Kiều Vi và Nghiêm Tương ăn sáng ở nhà ăn, rồi cô gửi Nghiêm Tương cho cô ta.
Cô đi theo trạm trưởng Lục đến kho.
Hôm qua đã chào hỏi, cũng đã đưa giấy xin rồi. Thủ kho đã đẩy bốn chiếc xe đạp ra.
Trưởng ban Tạ và trưởng ban Lý chưa đến, Kiều Vi lên thử đạp một vòng trước.
Xe đạp kiểu cũ, thân xe rất nặng, cấu tạo đơn giản, không có thiết bị hỗ trợ nào như bộ biến tốc. Đạp lên thấy hơi nặng.
Trạm trưởng Lục nói với thủ kho: “Anh tra dầu vào đi.”
Thủ kho cầm bình dầu tra vào xích xe và trục xe, Kiều Vi lại đạp lên: “Tốt hơn nhiều rồi.”
Trưởng ban Tạ và trưởng ban Lý cũng đến.
Ba người đàn ông mỗi người một chiếc cặp công văn hình chữ nhật màu đen kiểu cũ, giống hệt nhau.
Họ đều treo cặp lên tay lái.
Hôm nay Kiều Vi cũng giống hôm qua, áo sơ mi trắng quần quân xanh.
Thực ra hôm nay cô mặc đồ mới sạch sẽ, nhưng vì là áo sơ mi trắng quần quân xanh giống hệt nhau, nên không ai phát hiện ra cô đã thay quần áo.
Cô vẫn đi giày giải phóng. Lưng đeo ba lô quân dụng màu xanh và bình đựng nước quân dụng.
Bộ đồ này, chạy việt dã mười cây số cũng không vấn đề gì.
Trưởng ban Tạ còn khen cô: “Tiểu Kiều tinh thần rất tốt. Nữ đồng chí sạch sẽ giản dị mới là trạng thái đẹp nhất. Không phải tốt hơn nhiều so với cái quần loe ống loe gì đó sao.”
Hôm đó khi trạm trưởng Lục truyền đạt tinh thần trong hội nghị. Mọi người đều tưởng ông ấy nói xong rồi, Kiều Vi liền đi tìm tài liệu. Không ngờ trạm trưởng Lục còn một đoạn ở sau chưa nói, cô không nghe được.
Nhưng khi trưởng ban Tạ nói vậy, cô lập tức nhận ra.
Đợi đến khi cái gì đó bắt đầu, trang phục phụ nữ sẽ bắt đầu phi nữ tính hóa. Đây là đã có chiều hướng rồi sao?
Kiều Vi nói: “Mặc quần tiện làm việc hơn mặc váy.”
Ba vị lãnh đạo đều rất cảm động.
Phải biết rằng trong mắt lãnh đạo, thực ra không có gì là nam nữ, đều là con la(1). Lãnh đạo chỉ mong bạn làm việc tốt.
Nữ đồng chí này trong mắt có công việc, trong lòng có công việc, chính là cấp dưới được trời chọn trong mắt lãnh đạo.
Đây chính là cái lợi của người biết trước.
Nếu đây là truyện nam chủ, nhân vật chính xuyên không một trăm hai mươi phần trăm sẽ lợi dụng cái lợi của người biết trước để đầu cơ chính trị, một đường thăng tiến. Đến khi truyện kết thúc, đại khái đã quyền cao chức trọng, nắm giữ tiền tài, mỹ nhân vây quanh.
Nhưng Kiều Vi không có tham vọng đó.
Cô bị bệnh tật giày vò mấy năm, tiền bạc, sự nghiệp đều không còn quan trọng nữa.
Tất nhiên, nếu có tiền có quyền có sự nghiệp cô cũng không từ chối. Nhưng trong quan niệm giá trị sau khi được sống lại của cô, quan trọng nhất chính là sống thật tốt, sinh hoạt thật tốt.
Ngôi nhà cũ nát cũng phải quét vôi cho sạch sẽ.
Dưới mái hiên có ghế nằm thoải mái.
Quần áo rộng rãi thoải mái.
Cuộc sống tình dục ổn định.
Còn đứa con đáng yêu.
Không cần vội, mọi thứ cứ bình bình, đây chính là nhịp độ sống cô muốn.
Khụ, chỉ là nhịp độ thời đại này chậm quá mức, thành ra làm nhịp độ của cô trở nên hơi nhanh. Mọi người quen với cái bát sắt ổn định lương bổng, không có chút tích cực nào, kết quả khiến cô trở nên khá năng động.
Kiều Vi kẹp cặp vào yên sau xe. Quai đeo quấn quanh yên xe mấy vòng, buộc chặt, cố định không bị rơi.
Bình đựng nước quân dụng treo trên tay lái, quai đeo cũng quấn mấy vòng, không lắc mạnh.
Cứ như vậy, ba nam một nữ bốn chiếc xe đạp lên đường.
Thì, trông cũng khá là hoành tráng.
Bởi vì trong trấn cũng không có mấy chiếc xe đạp.
Số xe đạp Kiều Vi trông thấy, đếm đủ trên đầu ngón tay.
Bốn người cưỡi xe đi dàn hàng, có thể chặn cả đường. Nhưng không sao, trên đường không có người cũng không có xe.
Đợi ra khỏi trấn, tầm nhìn bỗng nhiên trở nên rộng mở hơn.
Con đường này Kiều Vi đã đi qua, lần trước đi xe buýt đến huyện là đi con đường này. Lúc đó ngồi trên xe nhìn ra ngoài cửa sổ đã thấy khá đẹp.
Bây giờ, đạp xe đi trên con đường này, cảm giác hoàn toàn nâng cấp.
Đồng bằng Hoa Bắc nối liền với bầu trời, mênh mông vô tận.
Trên đường không có người cũng không có xe.
Hai bên đường là những cây dương(2) thẳng tắp vút lên trời. Bên ngoài đường là ruộng đồng, những thứ xanh mướt kia rốt cuộc là gì, Kiều Vi thực sự không biết.
Đẹp là được rồi.
Ánh sáng ban mai xuyên qua khe hở của cây dương, xiêu vẹo rơi xuống mặt đất.
Hiệu ứng Tyndall xuất hiện, làm ánh sáng cũng có hình dạng.
Xe đạp đi qua, xuyên qua từng lớp từng lớp.
Cảnh tượng này, tựa như từng xuất hiện trong giấc mơ thời thơ ấu.
Kiều Vi hít sâu.
Giữa tháng tám, ban ngày thời tiết vẫn còn hơi nóng gay gắt, nhưng sáng sớm và tối muộn bắt đầu se se lạnh. Gió buổi sáng phả vào mặt, toàn là hơi thở của đất và cây cỏ.
“Lãnh đạo, tôi đạp nhanh một chút nhé~”
Kiều Vi vui đến mức hai má ửng hồng.
Từng đạp xe mười dặm ở khu danh lam thắng cảnh nổi tiếng, cũng chưa từng vui như vậy.
Dù sao thì cảnh đẹp cũng toàn là người đi xe đạp và khách du lịch.
Làm sao có thể giống như bây giờ, tựa như giữa trời đất không còn ai khác.
Cô đạp xe vù vù.
Trạm trưởng Lục ở phía sau hét: “Cháu từ từ thôi~”
Phía trước còn truyền đến tiếng cười của Kiều Vi, trong gió buổi sáng, trong trẻo như tiếng chuông, đáp lại: “Chú~ yên~ tâm~”
Trưởng ban Tạ và trưởng ban Lý cười ha ha: “Đồng chí trẻ tuổi sức lực thật dồi dào.”
Ba người dàn hàng đi.
Trạm trưởng Lục cười nói: “Tiểu Kiều nhà chúng tôi, đặc biệt thích cười, ngày nào cũng cười, ngày nào tinh thần cũng đặc biệt phấn chấn. Trạm phát thanh chúng tôi bây giờ ngày nào cũng được cô ấy dẫn dắt, ai cũng thích cười.”
Trưởng ban Tạ và trưởng ban Lý đều hâm mộ: “Thế thì tốt quá.”
Trong văn phòng của họ toàn là một đám nửa sống nửa chết, nửa tỉnh nửa mê. Ngày nào dẫn theo họ cũng đều mệt mỏi.
Trưởng ban Tạ nói: “Chúng ta không thể thua nữ đồng chí.”
Mấy người đàn ông trung niên bùng lên ý chí chiến đấu, cũng dùng hết sức đạp xe.
Người dân địa phương dắt trâu ra đồng từ xa đã thấy bốn chiếc xe đạp trên đường lao đi vun vút.
Ba người đàn ông mặc áo sơ mi, trên tay lái treo cặp công văn hình vuông màu đen, nhìn là biết ngay là cán bộ của ủy ban trấn.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Người dân địa phương kinh ngạc.

Ads
';
Advertisement