“Bí thư Cao đã khen ngợi một nữ đồng chí, nói rằng thấy nữ đồng chí này mặc vải tự dệt đi làm, cử chỉ đàng hoàng, nói năng tự tin, hình ảnh giản dị, giống như một công bộc của nhân dân thực sự… Tôi nghĩ mãi mà không nghĩ ra là ai.” Trạm trưởng Lục băn khoăn.
“…” Lục Mạn Mạn nói: “Nếu cháu mà mặc vải thô thì nghe có hơi giống đấy. Nhưng mà cháu chưa mặc bao giờ.”
“Nói điêu.” Lục Thiên Minh nói rất chắc chắn: “Nghe là biết nói điêu.”
Những người có thể làm việc trong cơ quan thị ủy, ít nhất cũng phải là nhân viên, lương khởi điểm là 23 tệ. Nếu là vợ chồng cùng làm thì nuôi bốn năm đứa con cũng được. Xác suất mặc vải thô rất thấp, cho dù nhà có thì cũng chủ yếu là người già mặc.
Chắc chắn là nói điêu. Chỉ là để chứng minh cho luận điểm mà bịa ra bằng chứng thôi.
Hồ Tuệ móc len, bĩu môi.
Vải thô thì sao. Cô ta còn biết dệt nữa kìa, vải thô cô ta dệt rất chắc chắn, cực kì bền.
Tiếc là đến đây không có máy dệt để dệt. Mọi người đều mặc vải công nghiệp.
May mắn là cô ta đã học được cách móc áo len, không dệt vải được thì móc áo len, hàng xóm láng giềng ai cũng nhờ cô móc áo, ngày nào cũng móc.
Nhận lương lúc móc xong áo len cũng rất vui.
Buổi tối Nghiêm Lỗi thấy Kiều Vi đang cúi xuống viết viết gì đó.
“Viết gì thế?” Anh đi đến xem: “Diệt muỗi à? Hôm nay bọn anh cũng họp bàn về việc này.”
Kiều Vi dừng bút, thổi mực, cầm lên đưa cho Nghiêm Lỗi xem: “Anh đọc thử xem được không.”
Nghiêm Lỗi đọc rất nhanh, ngạc nhiên: “Có thể lây truyền nhiều bệnh như vậy sao?”
“Đúng vậy. Muỗi và chuột là những kẻ truyền bệnh rất cừ trong thế giới tự nhiên. Như sốt xuất huyết, nặng thì có thể chết người.” Kiều Vi hỏi: “Anh đọc thấy thế nào? Đây là bản thảo sơ bộ.”
“Chắc chắn được.” Nghiêm Lỗi nói: “Em viết hay lắm, anh đọc thấy rất dễ hiểu.”
“Dễ hiểu là được rồi. Em nghĩ rồi, những thứ khoa học phổ cập như thế này thì càng đơn giản dễ hiểu càng tốt. Tốt nhất là người đã đi học hay chưa đi học đều có thể hiểu được, người già trẻ em đều có thể hiểu được. Đặc biệt là trẻ em, từ nhỏ đã được tiếp cận với khoa học phổ cập, để những kiến thức này trở thành kiến thức thường thức, biết chú ý vệ sinh. Cứ như vậy thế hệ này nối tiếp thế hệ kia, sau vài thế hệ, trình độ chung của người dân sẽ được nâng cao rất nhiều.”
Kiều Vi nói rất trôi chảy, mặc dù nói về công việc, nhưng thần sắc rất thoải mái.
Trên bàn cũng không có bản nháp, rõ ràng là bài viết này được viết một mạch, không giống như người khác vừa gãi đầu vừa thở dài, vừa vò nát bản nháp.
Nghiêm Lỗi nhướng mày: “Công việc khá thuận lợi phải không?”
“Em đã nói rồi mà, em giỏi mấy công việc văn chương.” Kiều Vi cởi giày, đặt đôi chân trắng nõn lên mép ghế, ôm đầu gối.
Cằm nhỏ hơi hếch lên, mang theo nụ cười.
Đúng như người đứng đầu trấn mô tả, đàng hoàng và tự tin.
Nghiêm Lỗi véo cằm nhỏ của cô, cười nói: “Lúc trước em cũng không nói. Nếu em nói, lúc đó anh đã không sắp xếp cho em công việc ở nhà máy rồi…”
Anh chưa nói hết lời, thấy vẻ mặt Kiều Vi hơi thay đổi, thì tự biết mình đã lỡ lời.
Kiều Vi nắm lấy tay anh, ho một tiếng: “Chuyện trước đây đừng nhắc lại nữa, không phải đã nói rồi sao?”
Nghiêm Lỗi thầm hối hận, giờ tình cảm vợ chồng tiến triển vượt bậc, ngọt ngào như mật, đúng là như mới cưới.
Nhắc lại chuyện trước đây làm gì.
Đều đã qua rồi.
Anh đặt bản thảo của Kiều Vi xuống, cúi xuống “bế” Kiều Vi đang ôm chân lên: “Ngủ thôi, ngủ thôi.”
“Ái chà.” Kiều Vi vội vàng ôm lấy cổ anh.
Duỗi chân ra, đã biến thành bế công chúa.
Kiều Vi rất thích Nghiêm Lỗi bế cô theo kiểu bế công chúa, rất vững vàng chắc chắn.
Tay người đàn ông vừa siết chặt, cô đã hiểu ý anh.
Không có tivi cũng chẳng có gì khác, việc giải trí buổi của vợ chồng chủ yếu dựa vào việc này.
Cho nên nhà nào cũng sinh nhiều con.
Chỉ là khi Nghiêm Lỗi hôn lên cổ cô, cô còn nhớ nhắc anh: “Đừng để lại dấu, em còn phải đi làm.”
Nghiêm Lỗi hết nói nổi: “Em cũng biết cơ à.”
Kiều Vi cắn môi nhịn cười, nhưng nhịn sao được. Cô cười đến mức người co lại.
Nghiêm Lỗi cuối cùng cũng hiểu ra: “Em cố ý!”
Cô luôn để lại dấu vết trên cổ anh, toàn phải nhờ cổ áo đồng phục cao che lại. Thỉnh thoảng khuy áo không cài chặt, lộ ra ngoài bị người ta nhìn thấy. Lão Triệu luôn thấy lạ tại sao anh không có chuyện gì lại cứ hay giật cổ áo mình.
Anh vẫn luôn nghĩ là lúc kích động không kiềm chế được, giờ mới biết hóa ra là cô cố ý.
“Đóng dấu, đóng dấu hiểu không?” Kiều Vi lý lẽ hùng hồn: “Công văn phải đóng dấu mới có hiệu lực. Em đóng dấu của em lên người anh, cho người khác biết anh là của em, có hiệu lực rồi.”
Đúng là giỏi cãi.
Nghiêm Lỗi nhướng mày: “Vậy anh cũng phải đóng.”
Kiều Vi lăn một vòng định trốn, bị Nghiêm Lỗi túm lại.
Muốn phản kháng, phản kháng sao được, hai cổ tay bị đè lên đỉnh đầu.
Trời nóng như thế này, cô không muốn giống anh cài chặt cổ áo, chỉ có thể cầu xin: “Đóng chỗ khác đi, đóng chỗ khác đi.”
“Được.” Lòng bàn tay thô ráp của Nghiêm Lỗi xoa qua, chọn được chỗ: “Đóng ở đây.”
Anh cúi đầu xuống.
Đóng dấu thật mạnh.
Bây giờ hai vợ chồng cân bằng vận động, không giống như lúc Kiều Vi mới xuyên tới, hai người đều bỏ bê quá lâu, còn đòi hỏi quá mạnh, buổi sáng Kiều Vi thường xuyên không dậy nổi.
Bây giờ hai người sáng dậy đều tràn đầy tinh thần, vợ chồng cùng nhau ra ngoài chạy bộ.
Thể lực của Kiều Vi đã có sự tiến triển rõ rệt.
Chạy về, cô hỏi Nghiêm Lỗi: “Có phải người em săn chắc hơn rồi không?”
Bản thân cô có cảm giác, sờ tay chân không còn mềm nhũn như trước nữa, cơ bắp cũng đàn hồi hơn.
Ăn uống ngon miệng, khả năng tiêu hóa của dạ dày cũng tốt hơn, tốc độ trao đổi chất của cơ thể cũng tăng lên.
Điểm này Nghiêm Lỗi có quyền phát biểu đặc biệt.
Anh khen cô: “Eo săn chắc rồi, trông khỏe lắm, chân cũng khỏe nữa.”
Không ai cảm nhận điều này sâu sắc hơn anh.
Sự chú ý của đàn ông thật là… Kiều Vi trợn mắt.
Nghiêm Lỗi còn nhấn mạnh: “Thật mà.”
“Mặt mũi cũng sáng sủa hơn rồi.” Anh lục lọi trong đầu, nghĩ đến tính từ: “Trắng hồng.”
Cái này thì nói không sai.
Lúc Kiều Vi mới xuyên tới, soi gương thường cảm thấy mặt mình quá trắng, hơi thiếu máu, không đủ khỏe mạnh, trông người không có sức sống.
Một tháng kiên trì tập luyện, bây giờ cô khí huyết đầy đủ, mắt sáng.
Tinh thần phấn chấn, hồng hào khỏe mạnh.
Đây là trạng thái mà kiếp trước cô nằm mơ cũng muốn có, giờ thì có rồi.
Vô cùng quý giá.
Lúc Nghiêm Lỗi đi, còn thò người từ cửa sân vào nói: “Phải cảm ơn anh đấy, anh chia dương khí cho em.”
Trông rất nghiêm túc.
Kiều Vi cười phỉ nhổ anh: “Phi! Đi nhanh!”
Nghiêm Lỗi đội mũ, cười cười rời đi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất