Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

Rồi hai người hỏi Nghiêm Tương: “Tương Tương, chủ nhật muốn đi làm với mẹ hay muốn đi về nông thôn với bố.”
Nghiêm Tương suy nghĩ một chút rồi quyết định: “Con đi nông thôn với bố.”
“Hử, tại sao vậy?” Kiều Vi hỏi.
Nghiêm Tương nói: “Con muốn xem lúa.”
Kiều Vi hiểu ra. Cậu bé đã đọc hết cuốn sách hướng dẫn kỹ thuật nông nghiệp kia, nhưng từ bé đến giờ, cậu bé vẫn chưa thực sự nhìn thấy lúa bao giờ.
Cậu bé chỉ nhìn thấy một số loại rau xanh nhỏ mà cậu bé tự trồng trong sân nhà mình và trong sân nhà của đoàn trưởng Triệu.
Cậu bé muốn tận mắt xem những gì được viết trong sách.
Nghiêm Lỗi xốc nách, nhấc cao cậu bé lên: “Đúng vậy! Chúng ta phải đi xem lúa! Làm sao có thể không biết lúa ra làm sao được.”
Sau đó quay vòng vòng, rồi lại ném Nghiêm Tương lên cao.
Nghiêm Tương cười khúc khích.
Kiều Vi: “Mắng ai vậy?”
Nghiêm Lỗi không thừa nhận: “Có mắng ai đâu.”
“Anh mắng em tứ chi không cần mẫn, ngũ cốc không cũng phân biệt được, đừng tưởng em không nghe ra.”
“Thế em phân biệt được cây lúa mì và cây hẹ không? Phân biệt được cây bầu và cây dưa hấu không?”
“…” Kiều Vi chuyển chủ đề: “Hay là chúng ta trồng dưa hấu trong sân đi. Mùa hè không cần mua dưa hấu, chỉ cần ra sân nhà mình hái là được.”
Nghiêm Lỗi im lặng một lúc, chậm rãi nói: “Thế là em thực sự nghĩ cây con kia của anh là cây bầu à?”
Kiều Vi: “…”
Về phương diện này, Kiều Vi hoàn toàn thất bại.
Không sao, thắng thua là chuyện thường tình của binh gia, dù sao thì năm sau cũng có dưa hấu để ăn.
Chủ nhật, Nghiêm Lỗi thật sự đưa Nghiêm Tương về nông thôn trên chiếc xe jeep của Tiểu Trương.
Kiều Vi đúng giờ đi trực một mình tại trạm phát thanh.
Hầu hết các phòng ban trong cơ quan thị trấn đều trống, chỉ có một số phòng ban có người trực. Xung quanh cực kì yên tĩnh.
Đây là lần đầu tiên Kiều Vi phát thanh độc lập.
Dân cư trong thị trấn một lần nữa được nghe chất giọng phổ thông cực kỳ chuẩn đó.
Đặc biệt là bản tin tự phát sóng vào buổi chiều, toàn bộ là do phát thanh viên của trạm phát thanh địa phương đọc bản thảo.
Bản thảo không có gì lạ, nhưng giọng phổ thông chuẩn này thì lạ.
“Đây có phải là người Bắc Kinh đến không vậy?” Dân cư thị trấn phe phẩy quạt vừa vỗ muỗi vừa hỏi.
Từ đó mọi người biết rằng trạm phát thanh có một phát thanh viên mới nói tiếng phổ thông rất chuẩn.
Kiều Vi phát thanh xong thì khóa cửa phòng phát thanh chuẩn bị về nhà. Còn chưa ra khỏi cơ quan thị trấn, đi được nửa đường thì đột nhiên có người gọi: “Đồng chí, đồng chí?”
Kiều Vi quay đầu lại.
Người gọi cô là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, thân hình rất chắc nịch, lưng thẳng tắp.
Thấy cô trẻ như vậy, người đàn ông ngẩn người một chút, hỏi: “Đồng chí, đồng chí có việc gì không?”
Kiều Vi ngơ ngác: “Dạ?”
Người đàn ông nói: “Hôm nay là chủ nhật, mọi người đều nghỉ, chỉ có một số phòng ban có người trực. Nếu đồng chí có việc, xin hãy đến lại vào thứ hai.”
Kiều Vi chợt hiểu ra.
Vì hôm nay là chủ nhật, cơ quan về cơ bản có thể coi là không có ai, Kiều Vi mặc bộ quần áo vải thô đó, còn đi đôi dép quai hậu thủ công. Dép quai hậu được làm bằng vải, mặt giày màu chàm, màu sắc có thể kết hợp với vải trên áo và mũ cói.
Không chỉ đẹp mà còn siêu thoải mái.
Nhưng nhìn từ phía sau, trên màu chàm, dưới màu nguyên bản, thoáng nhìn rất dễ tưởng là cách ăn mặc của mấy bà lão bản địa.
Bà Tám cũng hay mặc một bộ quần áo có màu sắc giống hệt như vậy.
“Không phải.” Kiều Vi cười khanh khách: “Tôi là phát thanh viên của trạm phát thanh, hôm nay tôi trực.”
Người đàn ông trung niên bừng tỉnh: “Ồ, người vừa rồi phát thanh là cô sao?”
“Đúng vậy.”
Người đàn ông trung niên nhìn cô từ trên xuống dưới, kinh ngạc hỏi: “Cô là người Bắc Kinh à?”
Thời điểm này ở địa phương, người ta cho rằng chỉ có người Bắc Kinh mới nói tiếng phổ thông chuẩn như vậy. Bởi vì chỉ Trạm phát thanh nhân dân trung ương mới có thể có chất giọng chuẩn, đó là giọng từ Bắc Kinh.
Người đàn ông trung niên này tuy nói chuyện hòa nhã, nhưng giữa hai hàng lông mày có uy quyền. Khí chất hơi giống Sư trưởng Phan.
Kiều Vi tuy không biết người này là ai, nhưng đoán rằng ông ấy hẳn là lãnh đạo.
Cô bịa chuyện rất trôi chảy: “Không phải, tôi là người thành phố Lâm. Gia đình tôi là gia đình công nhân, từ nhỏ tôi đã theo cha nghe trạm phát thanh của thành phố để học, nên tôi nói tiếng phổ thông khá tốt.”
“Người thành phố Lâm… sao lại đến Hạ Hà Khẩu?” Người đàn ông trung niên nhìn trang phục của cô, toàn là vải thô, ngay cả giày cũng không phải dép quai hậu bằng nhựa đang thịnh hành, mà là dép quai hậu vải đế khâu tay: “…Gia đình có khó khăn gì không?”
Kiều Vi vừa buồn cười vừa bất lực.
“Không đâu. Tôi đã kết hôn rồi, gia đình tôi là quân nhân, theo quân đến đây. Quân khu sắp xếp tôi đến trạm phát thanh làm việc.”
Nghe nói là quân nhân, người đàn ông trung niên biết cô hẳn không gặp khó khăn gì về kinh tế.
Ông ấy nhìn cô kỹ hơn, tuy toàn thân mặc vải thô tự dệt, nhưng cử chỉ đi đứng thản nhiên, tự tin, đôi mắt sáng ngời, rõ ràng không thấy có gì không ổn với cách ăn mặc của mình, ngược lại còn rất hưởng thụ.
Là ông ấy hiểu lầm rồi.
Đúng vậy, vải thô mặc thoải mái hơn vải đũi.
Ông ấy cũng nghĩ vậy.
Nhưng rất nhiều người thà bỏ nhiều tiền ra cũng phải mua cho được vải đũi không thoáng khí kia.
Ông ấy có ấn tượng rất tốt với Kiều Vi, hòa nhã nói: “Thì ra là vậy. Phát thanh xong rồi chứ? Vậy về sớm đi.”
“Vâng.” Kiều Vi nói: “Chú cũng trực à? Cũng nên về sớm đi. Tôi đi trước đây.”
Giọng nói trong trẻo và tràn đầy sức sống. Xoay người bước đi nhịp nhàng, như đang ngân nga một bài hát.
Người đàn ông trung niên cười cười.
Cô đồng chí nhỏ này không tệ.
Nghiêm Lỗi đưa Nghiêm Tương đi từ sáng, chiều về còn sớm hơn cả Kiều Vi.
“Mẹ ơi!” Vừa nhìn thấy Kiều Vi, Nghiêm Tương đã nhào tới: “Hôm nay con được thấy rất nhiều thứ!”
Khuôn mặt đứa trẻ nở nụ cười vui vẻ, chữ viết đã biến thành sự thật, trừu tượng đã biến thành cụ thể, khuôn mặt nhỏ vì thế mà sáng bừng cả lên.
“Mẹ ơi, con thấy trong ruộng của một ông lão có trồng rau, lá cây đã ngả vàng, con bảo ông ấy phải bón thêm phân đạm. Ông ấy không tin con, còn cười nữa.”
“Bố đến thấy vậy, bảo ông ấy phải bón thêm phân đạm, ông ấy mới tin.”
“Mẹ ơi, tại sao mọi người không tin con thế?”
Mắt Nghiêm Tương đầy vẻ nghi hoặc.
Rõ ràng cậu bé và bố nói với người ta cùng một điều, vì cậu bé và bố cùng xem một quyển sách mà. Tại sao mọi người chỉ tin bố mà không tin cậu?
“Vì Tương Tương vẫn còn là trẻ con. Mọi người không tin trẻ con có thể hiểu biết nhiều hơn người lớn.”

Ads
';
Advertisement