Thập Niên 60: Cuộc Sống Mỹ Mãn Của Vợ Trước Lót Đường Trong Niên Đại Văn

Lục Mạn Mạn là một.
Hồ Tuệ, giống như chị ấy nói, theo biên chế thì chị ấy đúng là phát thanh viên.
Ngoài ra còn có hai người, một người bị bệnh nghỉ liên miên, một người khác bị thai nghén nặng nên bất đắc dĩ chỉ có thể nằm ở nhà.
Trong bốn người này, chỉ có Lục Mạn Mạn và người mới mang thai là phát thanh viên thật sự.
Cô gái vừa mang thai này biệt danh là “Không quản được”, luôn phát âm “Trạm phát thanh” thành “Không quẩn được”, làm sao cũng không sửa được.
Với trình độ tiếng phổ thông như vậy còn có thể đảm nhiệm chức vụ này.
“Hồ Tuệ đâu?” Kiều Vi khó hiểu: “Tôi thấy giọng nói của chị ấy còn tốt hơn.”
Làm sao cũng thấy dễ nghe hơn “Không quản được”, khẩu âm các nơi ở phương Bắc vẫn thông dụng.
“Hồ Tuệ… Là người chịu khó.” Lục Thiên Minh nói: “Ừm, rất chịu khó, cô nhìn văn phòng của tôi đi, rất sạch sẽ.”
Kiều Vi: “?”
“Nhưng…” Đúng là phải có câu nhưng, Lục Thiên Minh vô cùng nghiêm túc cảnh cáo Kiều Vi: “Nhất định cô phải nhớ rõ, không thể để Hồ Tuệ đụng vào máy móc. Khi chị ấy vào phòng phát thanh thì cô phải nhìn chị ấy chằm chằm.”
Lúc Hồ Tuệ được quân đội đẩy đến đây, nói là có trình độ văn hóa, trên thực tế chỉ học lớp xoá nạn mù chữ.
Nhưng chị ấy rất chịu khó, nhìn chung là người thân quân nhân có năng lực lao động tốt, kỹ năng thực hành tốt và lao động chân tay rất giỏi.
Ngày đầu tiên Hồ Tuệ đến rất chịu khó dùng khăn ướt đẫm lau máy móc.
“…” Kiều Vi: “Ướt đẫm?”
Lục Thiên Minh: “Cám ơn trời đất, cô là người hiểu chuyện.”
Đương nhiên khi máy móc gặp nước sẽ bị hỏng.
Lục Thiên Minh phải sửa chữa một hồi, thay linh kiện, tìm tòi một trận.
Hồ Tuệ lại đi chạm vào máy móc.
Chị ấy không dựa theo trình tự hướng dẫn mở chỗ nào trước, sau đó mở ở đầu, mở công tác nào trước, đóng ở đâu. Chị ấy không hiểu phải có trình tự trước sau.
Tóm lại chị ấy rất ẩu.
“…” Kiều Vi: “Chập mạch à?”
Lục Thiên Minh nhìn với ánh mắt khác: “Cô cũng biết chập mạch à.”
Máy móc đều bốc cháy sau đó tịt ngòi.
“Tóm lại, trạm trưởng không cho phép chị ấy đi vào phòng phát thanh, chị ấy được đổi thành làm việc theo ca, phụ trách vệ sinh văn phòng. Trên biên chế vẫn để là phát thanh viên.”
“Dạy chị ấy mấy lần không được sao?”
“Không được, cứng đầu gần chết.”
Kiều Vi im lặng.
Gần đây cô mở rộng quan hệ xã giao, đúng là khi tiếp xúc với nhóm người nhà quân nhân sẽ có cảm giác này. Rất nhiều người nhà quân nhân không có trình độ văn hóa, chuyện gì cũng không biết nhưng vô cùng cố chấp.
Mà khi không biết chuyện gì thì càng cố chấp, chỉ tin tưởng vào kiến thức ít ỏi của mình.
Trái lại, người theo chồng rời đi sớm giống như chị Dương, kiến thức hơn nhiều người nhưng vẫn biết khuyết điểm của mình. Đối mặt với người có lượng kiến thức nhiều hơn mình thì càng nghe theo đối phương.
Bởi vì nhắc đến Hồ Tuệ nên Lục Thiên Minh và Kiều Vi đều không vội đi về.
Việc trạm trưởng Lục giao cho Lục Thiên Minh bao gồm “Nói về tình hình ở trạm phát thanh”.
Lục Thiên Minh nói tình hình cơ bản cho Kiều Vi biết, sau đó hai người mới về văn phòng: “Xong việc rồi.”
“Đã nói với đồng chí Kiều mọi việc.” Lục Thiên Minh nhìn trạm trưởng Lục.
Thật ra trạm trưởng Lục bảo anh ấy nói với Kiều Vi về Hồ Tuệ, đương nhiên anh ấy đã nói hết. Ông ấy gật đầu hỏi: “Tiểu Kiều còn gì muốn tìm hiểu không?”
Kiều Vi mỉm cười nói: “Tạm thời không có, sau này sẽ học hỏi ngài nhiều hơn.”
Cô không hỏi vì sao Lục Thiên Minh cũng họ Lục.
Trạm trưởng Lục nói rõ chi tiết công việc với Kiều Vi.
“Mười giờ năm phút buổi phát thanh chính thức bắt đầu, phải đến sớm ít nhất mười phút để khởi động máy. Nhất định phải đến đúng giờ.”
“Công việc buổi chiều bắt đầu vào khoảng ba giờ, trong khoảng đấy là được. Mấy người tự nắm chắc.”
Chương trình phát thanh buổi sáng nhằm chuyển tiếp tin tức và các vấn đề thời sự từ trung ương do đài phát thanh huyện chuyển tiếp. Đài phát thanh Trung ương rất đúng giờ nên bên họ cũng phải bật máy đúng giờ.
Buổi sáng không được đi làm muộn.
Phát thanh vào buổi chiều là chương trình phát thanh riêng của thị trấn.
Chủ yếu là học tập tinh thần của Đảng và chính sách nhà nước, nếu thị trấn có tin tức gì cũng phải được phát thanh, nhưng bình thường trong thị trấn không có tin tức gì để phát thanh. Toàn là những chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, đó cũng được coi là tin tức.
Vì là nội dung riêng nên thời gian không thắt chặt lắm.
Khoảng ba giờ, phát thanh lúc ba giờ hay ba rưỡi đều được.
Nếu bốn giờ mới phát thanh, có lẽ trạm trưởng Lục sẽ đặt ấm trà và tờ báo xuống rồi đẩy kính nhìn bạn. Nhưng dù sao bạn cũng phát thanh rồi nên ông ta sẽ không nói gì nữa.
Công việc chính của trạm trưởng Lục là ngồi trong văn phòng đọc báo và uống trà cả ngày.
“Khi có việc cô cũng cần phải viết bản thảo.”
“Lúc không có việc, cô cũng có thể khai thác trong thị trấn của chúng ta có sự kiện gì đáng để đưa tin, khai thác những điểm sáng trong cuộc sống bình thường là việc trạm phát thanh của chúng ta nên làm, dù sao chúng ta đều thuộc ban tuyên truyền.”
Kiều Vi khiêm tốn nghe dạy.
Thời gian phát thanh buổi sáng không lâu, mười giờ năm phút chuyển tiếp tin tức của Đài phát thanh Trung ương hết hai mươi phút, sau đó phát tin tức thời sự huyện Vĩnh Minh hết mười lăm phút.
Kiều Vi đi một vòng tiếp nhận bàn giao công việc xong lại quay về nghe trạm trưởng Lục dạy bảo, ông ấy chưa nói xong, giọng nói của Lục Mạn Mạn đã vang lên trong loa: “Trạm phát thanh công xã nhân dân trấn Hạ Hà Khẩu, buổi phát thanh hôm nay kết thúc tại đây. Hẹn gặp lại.”
Kiều Vi liếc nhìn đồng hồ trên tường phòng làm việc, mười giờ bốn mươi phút.
Lục Mạn Mạn nhanh chóng đi tới, ngón tay quay móc chìa khóa, vui vẻ chào hỏi: “Kiều Vi, đến đây, em dạy chị cách dùng máy.”
Kiều Vi không đứng dậy ngay mà nhìn trạm trưởng Lục.
Hôm nay trạm trưởng Lục rất hài lòng với đồng chí nữ mới này, nghe thế thì trách Lục Mạn Mạn: “Cháu gấp thế cơ à! Hôm nay người ta đến báo danh. Ngày mai lại học.”
Lục Mạn Mạn thật sự không có ý xấu, cô ấy làm nũng nói: “Phải học cho nhanh, chủ nhật này cháu phải nghỉ! Hôm trước bố cháu đi tỉnh, cháu bị lỡ không thể đi theo. Cháu không quan tâm, chủ nhật này cháu chắc chắn phải nghỉ.”
Thời gian phát thanh viên ngồi làm mỗi ngày rất ngắn. Giờ còn chưa tới mười một giờ mà công việc buổi sáng của Lục Mạn Mạn đã xong, trước khi công việc buổi chiều bắt đầu cô ấy có thể tùy ý sắp xếp thời gian, có thể về nhà hay ở lại văn phòng từ từ uống trà cũng được.
Hàng chậu hoa trên bậu cửa sổ được chăm rất tốt, có thể thấy mọi người đều rất nhàn nhã.
Nhưng chủ nhật không thể dừng phát thanh, thậm chí còn phải phát thanh tốt hơn nữa vì chủ nhật mọi người đều nghỉ.
Vì vậy cho dù trên danh nghĩa có bao nhiêu phát thanh viên được vào biên chế chăng nữa, trạm phát thanh cần ít nhất hai phát thanh viên đi làm. Hai phát thanh viên này nghỉ luân phiên vào chủ nhật.
Lẽ ra tuần trước là ngày nghỉ luân phiên của Lục Mạn Mạn nhưng vì người mang thai về nhà nghỉ ngơi, nên cô ấy bị ép tăng ca cuối tuần và bỏ lỡ cơ hội đi tỉnh với bố, rất giận!
“Cháu đừng lo, nhìn là biết Kiều Vi có khả năng học tập tốt, chắc chắn vừa dạy là biết.” Trạm trưởng Lục đảm bảo.
Có thể nói, Kiều Vi là người toàn diện nhất trong số những người bị quân khu đẩy tới. Ông ấy không lo lắng chút nào.
“Thôi được rồi…” Lục Mạn Mạn mỉm cười nói với Kiều Vi: “Hôm nay đã hết việc, chị có thể về nhà rồi.”
Kiều Vi lại mỉm cười nhìn trạm trưởng Lục.

Ads
';
Advertisement